Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 107 : Hắn quả nhiên đang đợi y chủ động

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Những kẻ nhàn ngôn toái ngữ cứ nghĩ chẳng ai nghe thấy, tán gẫu vô cùng cao hứng: “Ngươi nhìn kĩ ngoại hình Thẩm Thanh Liên kia xem, suốt ngày tử khí nặng nề, nếu không có thân phận đó thì làm gì được đãi ngộ này?”



“Y cũng chẳng phải người biết lấy lòng, khỏi nói cũng biết lên giường chỉ nằm ngay đơ, hiện giờ điện hạ ham mới mẻ, đợi qua một thời gian, ha ha …”



“Y chính là tội nô, đợi bị thất sủng rồi thì …”



Một giọng nói tục tằng vang lên: “Ngoại hình y thật đẹp, chờ điện hạ chán rồi, chúng ta …” Người nọ cười khặc khặc mấy tiếng lại bảo, “Không chừng ta có thể nếm thử mùi vị của người bề trên!”



Đoạn đối thoại ấy khiến Thẩm Thanh Huyền lạnh sống lưng, cả người đều cứng lại.



Y đang làm gì, nghĩ gì thế này, y vẫn còn xem đây là cung điện của mình, coi những ngày …



Thẩm Thanh Huyền siết chặt tay, môi dưới bị cắn ra vết máu.



Tỉnh lại đi! Đừng chờ chết, đến lúc than thở thì đã muộn!



Y phải giữ chặt Ấn Cửu Uyên, lợi dụng hắn, muốn báo thù phải lấy lòng hắn, tìm cơ hội từ chỗ hắn!



Bỗng nhiên, Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ …



Hắn đang chờ y chủ động đúng không? Hắn chỉ giả vờ quân tử, chờ vương tử tiền triều là y chủ động hướng hắn cầu hoan phải không?



Suy cho cùng nếu y “thất sủng”, nghênh đón sẽ không chỉ là một chữ chết đơn thuần.



Nghĩ tới Ấn Cửu Uyên phóng đãng, từng lời của những kẻ tục tằng, đáy lòng Thẩm Thanh Huyền phát lạnh, buồn nôn từng trận!



Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, không thể vụt mất cơ hội này, y muốn báo thù, y nhất định phải báo thù!



Thẩm Thanh Huyền cắn chặt răng, gắng gượng dằn nén luồng tinh ngọt đang quay cuồng, cưỡng ép bản thân chịu đựng.



Không gì không làm được, chỉ cần có thể tự tay đâm kẻ thù, chuyện gì y cũng làm được!



Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn tỉnh táo, cũng hoàn toàn ném lòng mình vào biển lửa địa ngục.



Cố Kiến Thâm nào biết vợ mình đang nghĩ gì, hắn đếm ngày, cảm thấy đã đến lúc, bèn vội vàng đến tìm y.



Lại là một đêm hè trăng treo cao, mát rượi cả trời.



Cố Kiến Thâm không dám tham lam, chỉ muốn đến xem làm dịu nỗi khổ tương tư, nào ngờ lại thụ sủng nhược kinh.



Cố Kiến Thâm vừa đến, Thẩm Thanh Huyền liền đứng dậy nghênh đón.



Cố Kiến Thâm kinh ngạc, hỏi y: “Dạo này thân thể sao rồi?”



Hoàn toàn không ngờ sẽ được đáp lại, Thẩm Thanh Huyền mở miệng, giọng nói lạnh lùng còn thấm vào ruột gan hơn cả gió nhẹ đêm hè: “Làm phiền điện hạ quan tâm, đã không còn gì đáng ngại.”



Cố Kiến Thâm nghe mà ngẩn người.



Vui sướng lớn hơn còn ở phía sau, Thẩm Thanh Huyền nói: “Điện hạ, hồng trà hôm ấy còn nữa không?”



Dứt lời, y cong môi cười thật khẽ.




Cố Kiến Thâm vẫn là dáng vẻ oai hùng bất phàm trước kia, ngậm cười bên khóe môi dịu dàng như biển.



Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy …



Cố Kiến Thâm nói: “Quấy rầy em sao?”



Thẩm Thanh Huyền há miệng, cố gắng dùng chất giọng mềm mại gọi hắn: “Điện hạ.”



Cố Kiến Thâm bật cười, dựa sát vào nhìn chữ y viết: “… Ngòi bút tiêu sái, như rồng bay lượn.”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Điện hạ quá khen.”



Cố Kiến Thâm lại bảo: “Nói ra thì quá mất mặt, khi ta còn bé chỉ lo ham chơi, bỏ bê thư pháp, hiện giờ viết một nét cũng …”



Hắn còn chưa dứt lời, Thẩm Thanh Huyền đã sợ hãi hô một tiếng.



Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn, vội vã kêu: “Cẩn thận …”



Nhưng đã chậm, nghiên mực ụp lên người Thẩm Thanh Huyền, thoáng chốc làm dơ xiêm y trắng tinh của y.



Cố Kiến Thâm sợ đập trúng y, vội vàng đón lấy nghiên mực.



Thẩm Thanh Huyền sợ hãi không thôi, đỡ bàn thở hổn hển.



Cố Kiến Thâm đau lòng, sốt ruột nói: “Nhanh đi thay xiêm y, đừng để bẩn người.”



Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới hoàn hồn, nhìn những đốm mực vẩy trên y phục, con ngươi tối đi: “Tội nô vụng về, mạo phạm điện hạ rồi.”



Cố Kiến Thâm nhíu mày: “Cần gì phải vậy …” chưa kịp dứt lời đã ngừng lại.



Thẩm Thanh Huyền cởi xiêm y, áo khoác bạch sắc rộng mở, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, chấm đỏ mềm mại …



Cố Kiến Thâm nhìn tròn cả mắt.



Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được tầm mắt hắn … Y buông tay, cố gắng không cho tay mình run rẩy, miễn cưỡng cởi xiêm y xuống.



Mực rơi rải trên da thịt như ngọc, bờ vai xinh đẹp, phần eo với đường cong ưu mỹ, thân thể thanh lãnh như núi băng trúc cao.



Cố Kiến Thâm dùng hết khí lực toàn thân mới khống chế tay mình đừng chạm vào.



Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn cởi bỏ y phục đã dơ, thân thể y khẽ run, thốt ra giọng nói mềm mại: “Điện hạ, ta hơi lạnh.”



~~~



Tiểu kịch trường:



Tác giả: Lên đê! Bệ hạ, không cần rén, chịch đuy!



Cố không giơ được: …