Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 11 : Người của ngươi

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Cố Kiến Thâm hăng hái nhìn tiểu đồng trong ngực.



Y không mở mắt, lông mi thật dài hơi run run như cánh ve, sau đó đôi môi mềm khẽ mở, nói ra hai chữ tựa gió thu cuốn hết lá vàng:



“Câm miệng.”



Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, giọng nói ngày càng dịu dàng đa tình:



“Nếu là sư thúc, ta có thể.”



Thẩm Thanh Huyền mở choàng mắt, con ngươi hắc bạch phân minh phản chiếu cả bóng hình Cố Kiến Thâm.



Hai người đối mặt, không ai nhường ai.



Túc Vũ quay đầu nhìn bọn họ:



“Sao vậy?”



Thẩm Thanh Huyền cất giọng:



“Thả ta xuống.”



Cố Kiến Thâm trêu tức hỏi:



“Thiếu gia không mệt?”



Thẩm Thanh Huyền hơi dùng sức tránh khỏi ôm ấp của Cố Kiến Thâm, y đi nhanh về trước, đầu không quay lại, đương nhiên cũng không đáp lại câu nói kia.



Túc Vũ đi phía sau, tiến tới cạnh Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi:



“Triêu Yên bị sao thế?”



Cố Kiến Thâm cong môi:



“Là thuộc hạ chọc y mất vui.”



Túc Vũ tò mò:



“Thanh Thâm đại ca đã làm gì?”



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ đằng trước, cười đầy hàm súc khó hiểu: “Không làm gì cả.” chỉ nói nhiều mấy câu thôi.



Túc Vũ hết sức buồn bực, chẳng qua nó cũng thấy rõ, Triêu Yên thực sự không giận, chắc là đang làm nũng với Thanh Thâm đại ca …



Ai nha …… Nghĩ vậy, tiểu đào hoa lại bị manh đầy mặt!



Trên thực tế, cả hai đều suy nghĩ quá nhiều, Tôn chủ đại nhân chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, nên mượn cơ hội rời đi.



Về phần dăm ba câu của Cố Kiến Thâm, y nào có để trong lòng?



Câu dẫn ư? Ha ha, nếu đổi thành mắt đỏ y sẽ suy nghĩ lại đôi chút.



Có thể? Xấu như vậy, hắn có thể nhưng y không thể đâu.



“Mất tự nhiên” kéo thẳng tới giữa trưa, Thẩm Thanh Huyền vẫn không nói chuyện với Cố Kiến Thâm, Túc Vũ ngược lại chạy qua hai bên thì thầm, chẳng qua càng nói thầm nó càng phát hiện, chuyện hai chủ tớ người ta người ngoài như nó không xen tay vào được nha!



Bí cảnh Nguyệt Lạc cũng không phải nơi thái bình, cả buổi trưa đều không xảy ra chuyện gì đều do linh lực Cố Kiến Thâm phóng ra ngoài, dã thú bình thường không dám tới gần.



Nhưng càng đi vào trong, nguy cơ càng nhiều.



Khi mặt trời treo cao giữa bầu trời, một tiếng la bén nhọn phá không mà tới!



Túc Vũ lập tức cầm đoản kiếm, ngưng thần đề phòng.



Thẩm Thanh Huyền đi qua nhìn, Cố Kiến Thâm liền bế y lên.




Túc Vũ chậm rãi hoàn hồn:



“Đa … Đa tạ Thanh Thâm đại ca.”



Cố Kiến Thâm mỉm cười nói:



“Là mệnh lệnh của thiếu gia, ngài vẫn nên cảm tạ thiếu gia đi.”



Túc Vũ quay đầu, nhìn về Triêu Yên ở phía sau.



Thẩm Thanh Huyền híp mắt cực nhẹ, trừng Cố Kiến Thâm một cái.



Cố Kiến Thâm vờ như không nhìn thấy.



Túc Vũ nhẹ giọng thở, đang định mở miệng, nữ nhân máu me đầy người kia lại run rẩy đứng dậy, chạy về một hướng.



“Ngươi muốn đi đâu đó!” Túc Vũ vội vàng đứng lên, muốn giữ chặt cô.



Nữ nhân kia bị thương rất nặng, đáng lẽ khẽ động thôi cũng không động nổi, nhưng cô lại giống như bị thứ gì dẫn dụ, tinh thần điều khiển thân thể, tuy tập tễnh nhưng lại hưng phấn chạy về phía sau.



Túc Vũ đuổi theo:



“Đừng chạy nữa, thân thể ngươi sẽ chịu không nổi!”



Nữ nhân không nghe lọt bất cứ một lời, cô hưng phấn lầm bầm:



“Là của ta, đều là của ta, tất cả đều là của ta!”



Cô chạy rất nhanh, Túc Vũ lo cho cô nên đuổi theo.



Cố Kiến Thâm hỏi Thẩm Thanh Huyền:



“Không ngăn cản?”



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn:



“Đế tôn sao lại lòng dạ đàn bà như thế?”



Đế tôn đại nhân vẫn luôn vô cùng có giáo dưỡng giật khóe miệng một cái.



Thẩm Thanh Huyền nhấc chân bước về trước, sau đó nói:



“Thu hồi tư tưởng đồng tình nhàm chán kia lại, cái gì nên đối mặt cũng chỉ có thể đối mặt.”



Cố Kiến Thâm cong khóe môi, đi sau y hỏi:



“Tôn chủ đối với người của mình đều nhẫn tâm thế ư?”



Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn:



“Nghe nói Đế tôn Cửu Uyên dùng máu nhập ma, tàn sát nghìn vạn sinh linh, xác phơi đầy biển.”



Cố Kiến Thâm mặt không đổi sắc nói:



“Nhưng ta đối với người của mình tốt vô cùng.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn:



“Túc Vũ là người của ngươi?”



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y, đột nhiên, con ngươi xanh thẳm phai màu, lốm đốm đỏ tươi hiện ra, chiếm hết cả đồng tử, hắn thấp giọng nói:



“… Là của ngươi.”