Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 12 : Ngươi lạnh không? Ta thấy hơi lạnh

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền nhìn ngẩn ngơ.



Nhìn vào đôi mắt này ở khoảng cách gần đến vậy, như thể đang đứng dưới vạn sơn: nắng chiều mang sắc đỏ nhuộm rực chân trời, lá phong như lửa rọi sáng hồ nước, mà người ở trong đấy có thể nhìn hết mọi sự lộng lẫy tráng lệ.



Dừng lại một lúc, Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn:



“Có ai từng khen đôi mắt ngươi bao giờ chưa?”



Đuôi lông mày Cố Kiến Thâm hơi nhướn, môi mỏng chợt cong lên, trêu tức hỏi lại:



“Có người có thể đối mặt với ta như thế này ư?”



Chính xác … cũng giống như khắp Thiên Đạo không ai dám nhìn thẳng Thẩm Thanh Huyền, thậm chí cả Tâm Vực lẫn Thiên Đạo cũng không có mấy ai dám liếc nhìn Cố Kiến Thâm một lần.



Tiếng xấu hắn còn vang, dẫu cho ngày thường rực rỡ xinh đẹp thì vẫn chất chồng bởi máu tươi.



Đôi mắt màu đỏ, ở Thiên Đạo không mấy ai có, cho nên hắn mới đổi màu mắt khác tới bí cảnh Nguyệt Lạc.



Thẩm Thanh Huyền vươn tay, chạm vào đuôi mắt hắn, nhẹ giọng bảo:



“Trông đẹp lắm.”



Cố Kiến Thâm sửng sốt.



Thẩm Thanh Huyền nhẹ nhàng chạm vào làn da hơi lạnh của hắn, nhìn chăm chú mắt hắn rồi nói:



“Đây là đôi mắt đẹp nhất ta từng gặp.”



Y nói thật chậm, giọng nói trẻ con không mang theo lãnh đạm xa cách như mọi lần, ngược lại có thêm sự ngọt ngào mềm mại, vang vọng nơi vành tai, chấn động tận trong tim.



Màu mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên trở đậm, như ráng đỏ cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp tụ lại một chỗ, tạo nên ngọn lửa thế gian lộng lẫy xa hoa.



Thẩm Thanh Huyền cong môi, giọng nói ngày càng mềm mại:



“Thật muốn …” đôi mắt này.



Y chưa kịp nói xong, tiếng hét kinh hãi của thiếu niên phía sau chợt truyền tới:



“Sao … sao có thể như vậy?!”



Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đồng thời hoàn hồn.



Cố Kiến Thâm thay đổi màu mắt, Thẩm Thanh Huyền cũng dứt khỏi quyến luyến sắc đẹp trong nháy mắt kia.



Thái độ biến đổi cực nhanh, đối lập to lớn, dù là Đế tôn Cửu Uyên cũng cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.



Chẳng qua tâm trạng hắn rất tốt, nhìn gương mặt lãnh đạm của Thẩm Thanh Huyền, đầy đầu hắn đều là dáng vẻ vừa rồi: đôi mắt lóng lánh, hai gò má ửng đỏ, đôi môi run rẩy.
Nói câu gì ý nhờ?



Thẩm Thanh Huyền chỉ lo ngắm mắt người ta, thật sự không để ý, có điều chắc cũng chẳng phải lời đứng đắn gì, không nghe thấy thì thôi.



Hiện giờ ngọc giản là cái hàng hay sợ, vừa sáng lên đã sợ, mà sợ thì vẫn sẽ hiện chữ, mặc kệ Thẩm Thanh Huyền nghĩ gì, thấy y đang nhìn chằm chằm nó, nó liền tách tách nổi một hàng.



“Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!”



Thẩm Thanh Huyền im lặng.



Ngọc giản lưu loát đi “chết”.



Tôn chủ đại nhân nhìn thang trời, quyết định nhịn xuống, tiếp tục xây gạch.



Cùng nhau ngủ?



Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn Cố Kiến Thâm:



“Ngươi đã ngủ chưa?”



Cố Kiến Thâm tựa vào gốc cây, lúc y quay đầu đã nhìn về phía hắn.



Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe:



“Ngươi lạnh không?”



Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này.



Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo:



“Ta thấy hơi lạnh.”



Cố Kiến Thâm: “……”



_____



Tác giả nói:



Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó!



Phải rồi, có em gái bảo không phân được Bệ hạ và Tôn chủ, thật ra phân biệt dễ lắm, Cố Kiến Thâm xưng đế ở Tâm Vực, nên được gọi là Bệ hạ; còn Thẩm Thanh Huyền không màng thế tục, nên tôn xưng của y là Tôn chủ.



Bệ hạ là Cố Kiến Thâm.



Tôn chủ là Thẩm Thanh Huyền.