Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 13 : Sư thúc, ngươi thích ta phải không?

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Cố Kiến Thâm sợ mình hiểu sai ý, liền hỏi:



“Cần ta giúp ngươi nhóm lửa ư?”



Dưới tình huống trước mắt, củi lửa làm đường ranh giới, Thẩm Thanh Huyền ở bên phải, cách Cố Kiến Thâm rất gần, cho nên hai người nói chuyện thì thầm không cần lo Túc Vũ sẽ nghe thấy.



Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn, đi thẳng vào vấn đề:



“Lại đây.”



Nếu không phải là dáng vẻ tiểu đồng non nớt, lực uy hiếp của hai chữ này sẽ tăng gấp mười, gấp trăm lần.



Nhưng hiện tại thì ……



Cố Kiến Thâm cong môi cười một tiếng, đứng dậy đi tới: 



“Thiếu gia có gì phân phó?”



Giọng hắn cung kính, nhưng tư thái lại từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt toàn là trêu tức.



Thẩm Thanh Huyền lười nhìn hắn ra vẻ, trực tiếp kéo túi ngủ ra, nói:



“Ngủ với ta.”



Ngọc giản đang “giả chết” run lên, má ơi … vị tiên sinh ngay thẳng này!



Ý cười đáy mắt Cố Kiến Thâm càng sâu, hắn nói:



“Thiếu gia lớn chừng này còn sợ ngủ một mình ư?”



Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, chỉ an tĩnh mà nhìn chằm chằm hắn.



Cố Kiến Thâm không tiếp tục trêu y nữa, thuận theo nói:



“Thuộc hạ hiểu rồi.”



Nói xong, hắn ngủ cạnh Thẩm Thanh Huyền, ôm thiếu gia non mềm vào trong ngực.



Dường như Thẩm Thanh Huyền chưa bao giờ ngủ cùng người khác, trước khi đắc đạo y là cô nhi, được sư phụ nhặt về từ trong bụi cỏ.



Vào tông môn, nhờ tư chất nổi bật, y được chọn vào nội môn, ăn ở đều là hạng nhất.



Về sau càng không cần thiết phải nói, tài nguyên tốt, thể chất tốt, ngộ tính cũng thuộc loại ngàn dặm mới tìm được một, quan trọng nhất là tâm tính mạnh, mặc dù gặp phải vô số ngăn trở, nhưng đi một bước lại cao hơn một bước, cho đến tận hôm nay.



Đến hiện tại, đừng nói là giường của y, ngay cả Vạn Tú Sơn cũng chưa có ai dám tùy tiện tới quấy rầy.



Thì ra ngủ cùng người khác là cảm giác thế này ư, thật sự không tệ, nóng hôi hổi.



Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại.



Cố Kiến Thâm lại không muốn bỏ qua như thế, hắn dựa sát vào y, hơi nóng phảng phất bên vành tai thanh tú của y:



“Sư thúc, có phải ngươi thích ta không?”



Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, lông mi thật dài bung xòe như quạt, trông rất xinh đẹp.



Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn y.



Thẩm Thanh Huyền nhìn đôi mắt màu xanh của hắn, không chút lưu tình phun ra ba chữ:




Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng.



Không lâu sau, hô hấp Túc Vũ kéo dài, hiển nhiên đã ngủ thiếp đi.



Ngược lại hai vị đại lão ngủ không được.



Cố Kiến Thâm nhỏ giọng hỏi y:



“Thiếu gia nóng ư?”



Thẩm Thanh Huyền bảo:



“Lạnh.”



Cố Kiến Thâm: “Vậy ta ôm ngài chặt chút.” Nói rồi lại dán sát vào y hơn.



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Cố Kiến Thâm chờ y đầu hàng, nhưng Liên Hoa Tôn chủ xưa nay không biết đầu hàng là gì.



Y làm thuật, biến thân thể mình thành khối băng.



Còn lạnh hơn trời, còn cứng hơn cả đất, tại địa phương nhỏ gió lạnh từng cơn này, muốn biết ôm một khối băng lớn mang cảm giác tiêu hồn cỡ nào, chỉ có thể đi hỏi Cố Kiến Thâm.



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:



“Có thể ôm chặt chút nữa không?”



Lại chặt nữa … chắc Cố Kiến Thâm phải bị cóng do giá rét.



Chẳng qua Thẩm Thanh Huyền có thể thi thuật, Cố Kiến Thâm cũng có thể vậy, hắn làm mình trở nên nóng hổi, nóng như một cái bàn ủi đang nung đỏ.



Hai người một băng một nóng, ôm siết nhau cùng một chỗ, cóng chết người lại bỏng chết người, muốn đã ghiền bao nhiêu thì có bấy nhiêu.



Thẩm Thanh Huyền sao có thể nhận thua, y lại hạ nhiệt độ cơ thể mình xuống, thề phải đông cứng Cố Kiến Thâm cho bằng được.



Cố Kiến Thâm lại làm nóng nhiệt độ cơ thể mình, quyết tâm hòa tan khối băng nhỏ trong ngực này.



Một tới hai đi, hai người mồ hôi đầm đìa.



Nóng hả? Không không không, là mệt.



Thiệt sự rất mệt, dù sao cũng ôm nhau sít sao đại chiến cả một đêm, có thể không mệt ư?



Sau khi trời sáng, Túc Vũ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi ổ chăn.



“Ây … Triêu Yên ngươi ngủ không ngon sao?”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Túc Vũ lại đảo mắt sang nhìn Cố Kiến Thâm:



“A, Thanh Thâm đại ca, vì bảo vệ chúng ta mà cả đêm ngươi không ngủ hả?”



Cố Kiến Thâm: “……”



Ngọc giản biết được chân tướng nước mắt rơi xuống: Hai người họ ở bên cạnh ngươi làm một đêm đó!