Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 110 : Tiền thế kim sinh (Kiếp trước kiếp này)

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Bắt gặp cảnh tượng này, chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên mãnh liệt!



Nếu là thể xác nguyên bản, thằng ngốc Ấn Cửu Uyên nhất định sẽ đắc ý khoe với các huynh đệ đây là mỹ nhân của mình, nhưng Cố Kiến Thâm làm sao có thể? Lúc này hắn vội chắn trước mặt Thẩm Thanh Huyền, ngăn cản tầm mắt của bát hoàng tử.



Bát hoàng tử giật mình hoàn hồn, nhìn hoàng huynh nhà mình nửa ngày mới mở miệng: “Vừa … vừa nãy …” Không phải hắn nhìn thấy thần tiên đó chứ!



Thấy hắn lộ ra đức hạnh này, Cố Kiến Thâm giận tới mức đau gan, hắn lại trải mắt nhìn, hay lắm, đám đi theo không một ai không ngây người.



Bọn họ không nhận ra đó là Thẩm Thanh Liên, nguyên nhân chủ yếu do đã hơn một năm, Thẩm Thanh Huyền đã đồng hóa với thể xác, ngoại hình cũng bắt đầu thay đổi.



Hơn nữa Thẩm Thanh Huyền khóa ký ức, không cố ý giảm thiểu tốc độ biến đổi, thành ra bẵng một thời gian không gặp, những kẻ này nào còn nhận ra y là ai? Chỉ tưởng là thần tiên hạ phàm.



Cố Kiến Thâm không để Thẩm Thanh Huyền ăn giọt giấm chua nào, nhưng bản thân lại bị ngâm trong cả vại giấm chua.



Hắn khó chịu nói: “Xem cũng xem rồi, về hết đi!”



Hắn dẫn đầu rời đi, những người khác đương nhiên vội đuổi theo, song bát hoàng tử bị mê đảo tâm thần, đi bước nào thì quay đầu bước đó, hiềm nỗi Cố Kiến Thâm chắn rất kín làm hắn không nhìn được gì hết …



Cố Kiến Thâm giận tới đau răng, bước chân lại đi nhanh hơn.



Bát hoàng tử không thấy được gì nhưng vẫn không từ bỏ ý định, truy vấn: “Hoàng huynh, mỹ nhân vừa rồi …”



Cố Kiến Thâm lườm hắn, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: “Mỹ nhân gì? Gọi đại tẩu.”



Bát hoàng tử: “!”



Cố Kiến Thâm nói xong lại hối hận, hắn nhớ rõ nhân gian có một câu thô ngữ là “Ăn không ngon bằng bánh chẻo, chơi không vui bằng tẩu tử” …



Mẹ nó, nếu con rùa này dám nhìn nhiều thêm cái nào, hắn liền chém cho một đao.



Cố Kiến Thâm khó chịu phát tợn, bảo đảm trong đầu bát hoàng tử đang nghĩ lung tung, thành thử nhịn không nổi muốn rửa não cho hắn!



Không thể không nói, Thẩm Thanh Huyền không có ký ức gây chuyện rất lợi hại, ngay cả hắn cũng không kịp phòng bị.



Thử tưởng tượng, Cố Kiến Thâm cũng biết xảy ra chuyện gì.



Đơn giản là Thẩm Thanh Huyền thấy hắn làm thái tử, địa vị ổn định, muốn nhân cơ hội diệt trừ mấy hoàng tử phụ thuộc vào hắn.



Bởi vì toàn bộ vương thất Ấn quốc đều là kẻ thù của Thẩm Thanh Huyền, có thể chết người nào hay người đó, đừng hòng giữ lại kẻ nào.



Trận tranh quyền đoạt vị trước đó, Thẩm Thanh Huyền đã lật đổ một đảng của lục hoàng tử, phế bỏ mấy vị đại thần, hiện giờ thái bình, y lại muốn xuống tay với những người bên cạnh Cố Kiến Thâm.



Nghe bảo phía trước thiết yến, y liền sai người tiết lộ cảnh đẹp sen đỏ nở rộ ở hậu viện, ngu ngốc như bát hoàng tử lập tức cắn câu, nháo nhào muốn đến xem.



Thẩm Thanh Huyền đã sớm đợi đằng kia: Làm gì có kinh ngạc, tất cả kinh ngạc đều là giả vờ, ván cờ do y bố trí, nào có gì đáng kinh ngạc?



Nhưng hiển nhiên không cần làm gì nhiều, chỉ thoáng nhìn đã thuận lợi khiến bát hoàng tử mất hồn mất vía.



Nếu thật sự là Ấn Cửu Uyên, màn sau nhất định là cảnh hai huynh đệ trở mặt thành thù, cuối cùng đấu đến lưỡng bại câu thương.



Dù sao ai xui xẻo mà chẳng được, Thẩm Thanh Huyền đều vui như mở cờ.
Nhưng chìm ngập trong phế phổi y đều là người này, đều là Cố Cửu Uyên trong giấc mơ.



Vì sao lại có giấc mơ này? Vì sao để y có giấc mơ này?



Nghe có vẻ hoang đường, nhưng dường như đó là kiếp trước của y và hắn —— kiếp trước, bọn họ yêu nhau, thương nhau, bên nhau.



Vậy mà kiếp này …



Nếu đó thực sự là kiếp trước, vì sao lại để y trải qua kiếp này!



Đã có kiếp này, thì tại sao lại muốn y nhớ chuyện kiếp trước!



Người chết đèn tắt, vì sao lại có ký ức hỗn loạn này?



Thẩm Thanh Huyền không giải được khúc mắc kiếp này, vì vậy ngày càng trầm mê trong giấc mộng kiếp trước.



Cố Kiến Thâm sắp đoạt vương vị tới tay, kết quả Thẩm Thanh Huyền vẫn không vui.



Chẳng lẽ thực sự muốn giết hắn, y mới có thể nguôi ngoai?



Cũng không phải không được, nhưng cứ vậy từ bỏ nhiệm vụ, sau khi trở về … luôn có cảm giác sẽ ngủ đáy giường.



Thời gian Thẩm Thanh Huyền ngủ ngày càng nhiều, Cố Kiến Thâm từ bên ngoài về, lại thấy y vẫn đang ngủ.



Hắn không đánh thức y, nhưng lo cho thân thể y.



Nào ngờ hắn vừa tới gần, Thẩm Thanh Huyền bỗng mơ màng mở mắt ra.



Cố Kiến Thâm dịu dàng nói: “Em …”



Vậy mà Thẩm Thanh Huyền lại mỉm cười ngọt ngào với hắn.



Cố Kiến Thâm chưa kịp nói tròn câu, cả tâm thần đều trở nên nhẹ bẫng.



Thẩm Thanh Huyền ngồi dậy, tóc dài như thác tản tác, cổ tay trắng nõn ôm hắn, dâng tặng đôi môi mềm mại.



Cố Kiến Thâm hoàn toàn ngây dại, ngọt ngào bất thình lình khiến hắn trở tay không kịp.



Thẩm Thanh Huyền hôn hắn, chủ động và nhiệt tình, châm lửa thiêu đốt toàn thân hắn.



Càng chết người là y tự mình cởi y phục, hôn môi đón ý nói hùa với hắn.



Cố Kiến Thâm làm sao chịu nổi? Hận không thể ăn người vào bụng ngay lập tức.



Sau một hồi vuốt ve trêu chọc, Thẩm Thanh Huyền sắp sửa bắn lại đột nhiên đẩy hắn.



Cố Kiến Thâm nghi hoặc nhìn y.



Thẩm Thanh Huyền mang gương mặt ửng đỏ, cắn môi dưới nói: “… Tiến vào đi, ta muốn hòa làm một với ngươi.”