Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 111 : Tôn chủ vẫn là Tôn chủ đại nhân!
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
Thẩm Thanh Huyền mời gọi hắn, Tiểu Liên Hoa của hắn đang mời gọi hắn.
Còn ngôn từ gì có thể miêu tả tâm tình Cố Kiến Thâm lúc này? Có lẽ chỉ còn lại hai chữ: muốn chết.
Chết quay về Duy Tâm cung, đem gia hỏa câu dẫn hắn …
Nói thật, nhịn tới tận giờ này đã là cực hạn, nếu Thẩm Thanh Huyền còn nói thêm câu nào nữa, hoặc cho hắn một ánh nhìn, hắn nhất định về giới tu chân ngay lập tức, nhiệm vụ để làm sau, hiện tại thao người trước rồi tính!
Nhưng Thẩm Thanh Huyền đột nhiên tỉnh táo.
Vừa rồi y ngỡ mình còn ở trong mộng, ngỡ mình còn chìm trong giấc mộng kiều diễm ngọt ngào ấm áp kia, y cứ ngỡ …
Cố Kiến Thâm sượng sừng thức tỉnh y, Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác nhìn hắn, con ngươi đầy dục hỏa như trăng sáng trút khỏi sương mây, trong ánh sáng mang theo từng cơn nguội lạnh.
Thẩm Thanh Huyền há miệng …
Cố Kiến Thâm thấy y tỉnh nên cũng bình tĩnh trở lại, hắn mặc y phục cho y, trầm mặc đứng dậy.
Hắn không hề nói gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho y, cứ vậy xoay người rời khỏi.
Tại sao bỏ đi? Tại sao không tiếp tục? Tại sao lại rời đi với bóng lưng mất mát ấy.
Hắn đang nghĩ gì?
Y cứ nghĩ mình hiểu rõ Ấn Cửu Uyên, song vào lúc này lại chẳng thể nhìn thấu hắn.
Khi trong phòng chỉ còn lại một người, tình dục tức khắc lắng xuống như thủy triều rút, lưu lại bờ cát rộng lớn trống trải, bằng phẳng nhưng hiu quạnh.
Thẩm Thanh Huyền rụt người trong chăn thật lâu, trong trí óc là một mớ nghĩ suy hỗn độn.
Có quyến luyến vô hạn với người trong mộng, có sợ hãi vô tận với sự thật tàn khốc, muốn phóng túng lại bị nghẹn ứ ngay yết hầu …
Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, không dám tiếp tục rơi vào giấc ngủ.
Không thể tiếp tục như vậy, không thể lại trầm luân, mộng cũng được mà Ấn Cửu Uyên cũng vậy, tất cả mọi thứ đều là hư ảo.
Việc y phải làm chính là báo thù, phải giết hết những kẻ đáng chết, phải đoạt lại những thứ thuộc về mình.
Khi chân trời bừng sáng, trong con ngươi Thẩm Thanh Huyền đọng lại một mảnh bình tĩnh và quyết tuyệt.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Thanh Huyền không hề gặp Cố Kiến Thâm, y liên lạc với bên ngoài, tuy người muốn phục hồi Kim quốc không nhiều, nhưng với thân phận vương tử tiền triều của y, chỉ cần vẽ một ổ bánh mì lớn hứa hẹn lợi ích, vẫn còn người có dã tâm nhưng không thành công nguyện ý theo y.
Ban đầu y có ý định xuống tay muộn hơn, nhưng hiện giờ không muốn tiếp tục kéo dài, y không muốn ở cùng Cố Cửu Uyên, không muốn thấy hắn, cũng không mong bị giấc mộng đó trói buộc.
Chúng ăn mòn tâm trí y, quấy nhiễu phán đoán của y, dập tắt ngọn lửa báo thù của y.
Không thể nương tay, tuyệt đối không thể đánh mất bản thân!
Thẩm Thanh Huyền thong thả xoay người, vô số người quỳ xuống hô to: “Ngô hoàng vạn tuế!”
Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng đứng trên đại điện, tầm mắt lại dừng trên nam nhân nằm giữa vũng máu.
Ấn Cửu Uyên đang nhìn y, mắt nhìn chòng chọc vào y, trong đôi ngươi mê người ấy không có oán hận, không có thống khổ, và cũng chẳng có phẫn nộ, chỉ còn lại giải thoát.
Dường như hắn đã sớm nghĩ tới ngày này, sớm dự liệu tình huống này, cũng sớm chờ đợi thời khắc này.
Nỗi đau ray rứt lan tràn khắp ngực, Thẩm Thanh Huyền bước xuống, đỡ Cố Kiến Thâm dậy.
Y nhìn thẳng hắn, dùng chất giọng không chút tình cảm mà nói: “Là ta phái người tập kích phụ vương ngươi.”
Cố Kiến Thâm nhìn y.
Trái tim Thẩm Thanh Huyền run rẩy kịch liệt, giọng nói lại lạnh cùng cực: “Là ta giá họa cho ngươi.”
Cố Kiến Thâm vẫn chỉ im lặng nhìn y.
Thẩm Thanh Huyền rốt cục không thể bình tĩnh, đồng tử y rút lại thành một đường, giọng nói như dây đàn sắp căng đứt: “Ta hận ngươi, Ấn Cửu Uyên, ta hận ngươi!”
Môi mỏng Cố Kiến Thâm mấp máy, dùng giọng nói cực khẽ đáp: “Là ta nợ em.” Dứt lời, hắn nhắm hai mắt lại.
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngẩn, sợ hãi không thể miêu tả giằng xéo trái tim, y dùng giọng nói thất thố chưa từng có gọi: “Ngự y! Ngự y đâu!”
Ấn quốc ngắn ngủi cứ vậy biến mất trong dòng sông dài lịch sử …
Thẩm Thanh Huyền phục hồi Kim quốc, trở thành quốc vương mới, cũng trở thành truyền kỳ thế hệ mà sách sử đời sau không thể đánh giá.
Nằm gai nếm mật, chịu mọi khuất nhục, cuối cùng dùng sức mình lật đổ cả Ấn quốc, thống trị với nhiều thành tựu vô thượng.
Có người bảo y lam nhan họa thủy, có người nói y tâm cơ khó dò, lại có người bảo y bụng dạ nham hiểm, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn …
Vô số ác danh treo trên người, nhưng không thể phai mờ thái bình thịnh thế mà y sáng tạo.
Cố Kiến Thâm chết rồi ư?
Đương nhiên chưa … hắn chỉ thêm đất diễn cho mình, chưa muốn kết thúc.
Suốt thời gian nửa năm, Thẩm Thanh Huyền dùng mọi thuốc bổ thiên hạ, tìm tất cả danh y, liều mạng kéo hơi cho Cố Kiến Thâm.
Chính y cũng chẳng biết vì sao, chỉ biết không thể để hắn chết, bất kể ra sao cũng không thể để hắn chết.
~~~
Chồng chồng nhà này chỉ có diễn với tự ngược là giỏi =)))))))))