Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 112 : Y đứng bên giường, nhìn hắn từ trên cao

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Trong những ngày Cố Kiến Thâm hôn mê, Thẩm Thanh Huyền bận bù đầu bù cổ.



Lần bức vua thoái vị này đã giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, những kẻ tội nghiệt đều đã chết, một khi phản động đảo chính, rung chuyển là không cách nào tránh khỏi.



Thẩm Thanh Huyền không muốn quốc gia tiếp tục rối loạn, cũng không muốn bách tính phải chịu khổ, cho nên sau khi thượng vị, y thi hành một loạt chính sách có lợi cho dân nhằm trấn an dân tâm.



Ngắn ngủi mấy năm, Kim quốc suy tàn, Ấn quốc bị diệt, tân quốc thành lập, tân quân chủ đăng cơ, mối quan tâm đơn giản nhất của bách tính chính là cuộc sống sau này.



Thẩm Thanh Huyền lập tức cho bọn họ hy vọng đó.



Muốn trở thành người cầm quyền tốt, trăm công nghìn việc là không thể tránh khỏi.



Thẩm Thanh Huyền cũng muốn khiến bản thân bận rộn, càng bận càng tốt, bận tới mức không nghĩ được gì thì quá tốt.



Nhưng có bận thế nào, khi dạ thâm nhân tĩnh thì y vẫn phải nghỉ ngơi.



Trong tẩm cung của y có một người —— ngủ thật lâu không chịu tỉnh lại.



Thời gian đầu Thẩm Thanh Huyền không dám về, y sợ nhìn thấy hắn, sợ nhớ tới cảnh hắn xả thân cứu mình, cũng sợ thấy đôi mắt sáng ngời của hắn, lại càng sợ một tiếng thở dài của hắn —— Là ta nợ em.



Hắn nợ y … hắn bảo hắn nợ y …



Nhưng thực tế, hắn nợ y cái gì …



Từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, triều đại thay đổi là lúc vô tình vô nghĩa nhất, ai đúng ai sai nào ai phân biệt rõ ràng.



Thẩm Thanh Huyền không dám nghĩ sâu, bởi vì một khi nghĩ, trận tuyến xây dựng trong lòng sẽ như tòa thành trên bờ cát bị thủy triều vỗ cho thành phế tích.



Y nhẫn nhịn không gặp hắn, nhưng mỗi ngày đều nhớ thương.



Nghe ngự y nói hắn thoát khỏi nguy hiểm, y thở phào nhẹ nhõm; nghe ngự y nói vết thương của hắn đang dần khôi phục, y lại thở ra một hơi; nghe người hầu nói tuy hôn mê, hắn vẫn có thể ăn cơm, đáy lòng y liền dâng lên niềm vui sướng.



Y siêng năng lại thạo chính trị, quốc gia ngày một vào quỹ đạo, chính quyền ngày càng vững chắc hơn từng ngày, y lại trẻ như thế nên không ai ngấp nghé chuyện thừa kế, tất cả đều một lòng dốc sức vì y, toàn lực phối hợp với y phát triển quốc gia.



Sau mấy tháng, mọi thứ đều được ổn định, Thẩm Thanh Huyền gần như quên mất hai năm kia, cứ như y tiếp nhận vương vị từ phụ vương, dường như lịch sử vốn nên như thế, và như thể người Ấn gia cho y ác mộng chưa từng xuất hiện.



Thế mà … có người lại khắc vào linh hồn y.



Sau khi không còn bận rộn như trước, Thẩm Thanh Huyền có thời gian nghỉ ngơi, mà những giấc ngủ dài ngắn mang đến cho y mộng mị sầu triền miên.



Thời gian đầu y rất kháng cự, không muốn mộng dày vò mình mệt mỏi, nhưng nếu một đêm vô mộng, y lại thấy lòng trống rỗng quá đỗi.



Cận thị Oanh Đề thấp giọng trấn an y: “Bệ hạ, xin chú trọng thân thể.”



Đế vương cần chính yêu dân nhất định được người kính yêu, trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Thanh Huyền phô bày năng lực phi phàm cùng tấm lòng nhân ái, khiến người theo y tâm phục khẩu phục, cũng giúp y có danh vọng lớn lao.



Y vốn là người có mị lực, lại hiểu sâu thuật đế vương, thi hành chính sách chặt lỏng chừng mực, không ai bới được sai lầm mà còn kính trọng y vô cùng.



Thẩm Thanh Huyền lơ đãng hỏi: “Hắn sao rồi?”



Oanh Đề thấp giọng: “Tình trạng ổn định, khí sắc không tệ.”




Ngọt ngào giữa tình nhân vĩnh viễn là bất tận, Thẩm Thanh Huyền say mê trong giấc mộng mỹ lệ, tham hưởng vui sướng cực hạn.



Khi chấm dứt, y mở bừng mắt, ngã từ ảo cảnh vào sự thật tàn khốc, tình dục tản đi chỉ còn lại cái lạnh thấu xương.



Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn màn trướng, không biết bây giờ là giờ nào.



Y cử động, nhớ phải đi tắm rửa, nhưng vừa động tay y đột nhiên bị nắm chặt.



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt … quay đầu đối diện một đôi mắt sâu kín.



Trái tim đột nhiên ngừng đập, y ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không phân rõ đâu là thực tế và đâu là hư ảo.



Cố Kiến Thâm ngồi dậy, nâng mặt rồi hôn lên môi y.



Đây là nhiệt độ chân thật, hơi thở chân thật, nụ hôn chân thật.



Và rồi Thẩm Thanh Huyền chẳng thể động được nữa, Cố Kiến Thâm đã xâm nhập vào khoang miệng y, khiến cho biển trời đảo nghiêng.



“Ư …” Thẩm Thanh Huyền phát ra âm thanh ngọt ngào, dẫn đến Cố Kiến Thâm chẳng thể nhẫn thêm xíu nào nữa.



Hắn xoay người đè lên, tư thái cường thế, không cho phép phân trần.



Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, tê dại tận xương khiến thần trí y biến mất.



Y há miệng thở dồn dập như chú cá thiếu nước, nhưng vẫn không sao giảm thiểu khát vọng khiến da đầu ngứa ran.



Là mơ sao?



Là thật.



Vừa đau, mà vừa vui sướng đến vậy …



Y rốt cục làm sao vậy.



Thẩm Thanh Huyền rơi vào bể dục không thể diễn tả bằng lời.



Vừa tỉnh dậy, Thẩm Thanh Huyền có cảm giác tan vỡ như bị bánh xe nghiền qua.



Y khẽ rên một tiếng, vừa cử động liền nghênh đón mưa hôn nóng bỏng.



Thẩm Thanh Huyền phát ra chất giọng khản đặc: “Đừng mà …”



Đáng tiếc nam nhân đã chặn môi y …



Khát cầu vô cùng vô tận như muốn hỏa táng y.



~~~



Giơ được rồi thì viên phòng ~