Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 113 : Đại tướng quân, hí hí

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Ở Kim quốc, không phải ngày nào cũng vào triều, bình thường là cứ lên năm nghỉ một, hôm nay vừa khéo là ngày hưu mộc.



Chỉ có điều dù là ngày hưu mộc, Thẩm Thanh Huyền vẫn bề bộn nhiều việc, thương lượng rất nhiều chính vụ với không ít trọng thần.



Kim quốc có rất nhiều việc chờ hoàn thành, mà việc nào cũng cấp bách như nhau.



Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Huyền lại chẳng gặp ai, Oanh Đề không dám làm phiền y nên canh giữ ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.



Tiếng thở dốc cố sức kìm nén trong phòng khiến người nghe mặt đỏ tai hồng, Oanh Đề chẳng dám thở mạnh hay lớn tiếng, chỉ biết khoanh tay đứng đó.



Dây dưa với nhau cho tới trưa, người trong phòng rốt cục cũng nghỉ ngơi, Oanh Đề toan hỏi có muốn tắm rửa không, cửa phòng bỗng dưng mở ra.



Nam nhân cao lớn lõa nửa người trên, thân thể rắn chắc không héo rút do mê man trong thời gian dài, ngược lại đường nét còn đẹp và gợi cảm vô cùng.



Oanh Đề chỉ dám liếc nhanh một cái rồi thôi.



Cố Kiến Thâm nhìn hắn, thấp giọng: “Chuẩn bị nước ấm.”



Oanh Đề nhỏ giọng: “Đã chuẩn bị rồi ạ.”



Cố Kiến Thâm nói: “Vậy ngươi xuống đi.”



Oanh Đề nhìn lướt vào phòng, Cố Kiến Thâm nào chịu để hắn xem, chắn cửa vô cùng kín kẽ.



Oanh Đề đành phải đáp: “Vâng.”



Người đi, Cố Kiến Thâm về phòng, hắn cẩn thận ôm người đã bất tỉnh vào phòng tắm.



Thẩm Thanh Huyền mê man, thân thể vừa mệt vừa đau, tinh thần cũng hỗn loạn không thôi.



Dòng nước ấm xối lên người khiến y hơi thanh tỉnh, nhưng không bằng lòng mở mắt.



Y không biết nên đối mặt với Ấn Cửu Uyên thế nào, cũng không rõ mối quan hệ hai người sẽ ra sao.



Khi hắn độc chiếm y, bọn họ lại chưa làm gì.



Khi y diệt quốc gia hắn, lật đổ thiên hạ của hắn thì giờ lại …



Thẩm Thanh Huyền thật sự không thể mở mắt, không chịu nổi hiện thực khó xử phải đối mặt.



Cố Kiến Thâm tất nhiên biết y tỉnh, môi mỏng hắn khẽ nhếch, kề sát vào tai y nói: “Nói cho ta biết … tên của em.”



Giọng hắn cực kỳ mê người, tựa như gió đêm thu thảng hoặc lướt qua hai má mang đến từng cơn run nhè nhẹ.



Thẩm Thanh Huyền lập tức mở mắt.



Cố Kiến Thâm đối diện với y, sâu trong đôi mắt toàn là hình bóng y: “Chúng ta là người yêu phải không … xin lỗi, ta không nhớ được gì.”



“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn hắn, sau thật lâu mới hỏi, “Ngươi không nhớ?”
Oanh Đề nói: “Bệ hạ đừng tức giận.”



Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Một bọn hỗn trướng, cô lập hậu hay không nào cần bọn họ hồ ngôn loạn ngữ!”



Oanh Đề khoanh tay đứng, không dám nói nhiều một câu.



Đại thần bên ngoài không rõ quan hệ Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền, nhưng nội thần như bọn họ đều biết.



Cho nên chuyện lập hậu, họ không dám lên tiếng, dù mấy đại thần ngoài kia nhét một đống lợi ích nhờ hắn góp lời, có đánh chết hắn cũng không dám.



Thẩm Thanh Huyền bực bội, dứt khoát không xem nữa.



Oanh Đề vội vàng nói: “Thời gian không còn sớm, hay là bệ hạ nghỉ ngơi một lúc?”



Thẩm Thanh Huyền nhớ tới Cố Kiến Thâm đang chờ y, mặt mày liền giãn ra: “Ừ.”



Dứt lời y đứng dậy, định đi tẩm cung.



Cố Kiến Thâm tai thính mắt tinh, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn nghe rõ ràng.



Đúng là thế sự xoay vần, năm đó ở phàm thế hắn bị các đại thần buộc lập hậu, hiện giờ lại đến phiên Thẩm Thanh Huyền.



Mấy đại thần ở phàm thế đúng là thích tìm vợ cho hoàng đế.



Vừa nghĩ tới hình ảnh Thẩm Thanh Huyền đại hôn cùng người khác, nhất thời Cố Kiến Thâm chua không chịu nổi.



Nhắc mới nhớ, hắn cũng nên làm nhiệm vụ rồi …



Năm năm này hắn có rất nhiều cơ hội khiến Thẩm Thanh Huyền ghen, nhưng hắn không nỡ.



Đừng nói khiến Thẩm Thanh Huyền ghen, thấy y nhăn mặt nhíu mày hắn đã đau lòng, sao còn nỡ chọc y giận?



Cố Kiến Thâm ngẫm lại thấy hai người còn trẻ, thời gian còn nhiều, vì vậy …



Chờ thêm chút nữa, đợi khi lớn tuổi khiến y ghen một xíu là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhau trở về được rồi.



Ngay cả cha già nuông chiều con nhỏ nhất cũng phải mặc cảm với tâm tư của Cố Kiến Thâm.



Hắn không nỡ để y ghen, vậy mà Thẩm Thanh Huyền lại bất thình lình giội cho hắn nửa vại giấm chua.



Vừa hết năm, Thẩm Thanh Huyền bỗng nói với Cố Kiến Thâm: “Qua mấy ngày nữa sẽ có tú nữ vào cung, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, đưa đẩy cho xong chuyện mà thôi.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền lại giải thích: “Ta sẽ không sủng hạnh các nàng, nhưng mà …”



Nhóc vô lương tâm này, Cố Kiến Thâm nghe mà lạnh lòng, liền hỏi: “Nhưng vẫn sẽ đi gặp đúng không?”