Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 121 : Phàm thế khiến người trợn mắt há mồm

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền cúi đầu quan sát: Cái thứ chớp tắt này chỉ lớn bằng bàn tay, rất gọn và nhẹ, cầm vô cùng thuận tay mà trông còn khá đẹp.



“Ring ring ring …”



Đột nhiên, một tiếng chói tai vang lên, dọa Tôn chủ đại nhân hết hồn.



Cái thứ rách nát gì thế này? Mới rồi còn khen đáng yêu, hiện giờ lại giơ tay vứt một phát ra ngoài.



Lạch cạch, thứ chớp tắt kia bỗng dưng tối sầm … hình như còn bị nứt.



—— Đồ vật phàm thế đúng là yếu ớt.



Lúc này Tôn chủ đại nhân còn chưa biết mình vừa làm hỏng món đồ quý giá nhất của thể xác này.



Y không quá để tâm, quan sát chung quanh một vòng, đây là một căn phòng đơn sơ nhỏ hẹp, vừa bước xuống giường đã không có chỗ đặt chân.



Nơi này tuy nhỏ nhưng không bẩn, có thể thấy mặc dù chủ nhân nghèo, lại rất ngăn nắp, hơn nữa rất biết tìm niềm vui —— bồn cây nhỏ trên đầu giường nom cũng không tệ.



Thẩm Thanh Huyền quan sát một lúc liền nhìn hết nổi.



Đói … thể xác này chắc bị đói chết nhỉ?



Thẩm Thanh Huyền thực sự chưa bao giờ cảm nhận tư vị ngực dán lưng.



Y định tìm chút gì để ăn, miễn cưỡng lấp đầy bụng.



Ngặt nỗi căn nhà này chỉ có bốn bức tường, không tìm được cái để ăn …



Thẩm Thanh Huyền tìm tòi khắp phía, ít nhất cũng moi được một cái gói trông có thể ăn được.



Mì thịt bò dưa muối? Tuy Thẩm Thanh Huyền không có ký ức của thể xác này, nhưng ngọc châu sẽ tự động hấp thu văn tự và ngôn ngữ, giúp Thẩm Thanh Huyền có thể đọc hiểu.



Thẩm Thanh Huyền nhìn thứ ấy, không thấy nó có vẻ gì giống mì thịt bò.



Quên đi, đói lắm rồi, có thể ăn là được.



Cường độ linh hồn Thẩm Thanh Huyền rất cao, có thể kích phát tố chất tiềm ẩn bên trong cơ thể này, cho nên dù đói tới mức kêu ọc ọc vẫn có thể bình tĩnh mở mì thịt bò.



Bên trong là một cục bánh khô cứng, Thẩm Thanh Huyền lập tức ghét bỏ: Dưa chua đâu, thịt bò đâu, mì đâu? Đây rõ ràng là một miếng bánh.



Tôn chủ đại nhân sống an nhàn sung sướng trăm triệu năm cắn “mì bánh” một phát, nhất thời càng ghét bỏ, đúng là vừa khô vừa cứng vừa khó ăn!



Xem ra đặt điều kiện ít đi cũng không xong, lần này thể xác của y quá nghèo túng!
Nói xong thì mỉm cười, chị Tuệ từng gặp vô số mỹ nhân kinh nghiệm đầy mình cũng bị nụ cười của y làm cho đỏ mặt.



Trời ơi, sao lại có người bôi lớp trang điểm lại đẹp thế này!



Thực ra nhìn mặt mày vẫn có thể thấy được đường nét trước kia, nhưng Mạt Thanh Hiền hiện giờ có thêm một loại khí chất không thể nói rõ, vô cùng quyến rũ.



Thế là Thẩm Thanh Huyền bắt đầu công tác.



Y đi vào ghế lô hoa lệ, vừa vào phòng thì nghe một giọng nam hô: “Gọi Linh Vũ ra đây, bệnh thì làm sao, hôm nay tôi nhất định phải gặp cậu ta!”



Người bên trong khuyên bảo: “Linh Vũ thật sự bị bệnh, không cách nào tới đây, xin Chu thiếu rộng lòng, chỗ chúng tôi …” Gã còn chưa dứt lời đã thấy Thẩm Thanh Huyền.



Tất cả người trong phòng đều thấy Thẩm Thanh Huyền, đồng loạt ngây người.



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.



Tuy căn phòng này được thiết kế rất đẹp, lấp lánh ánh đèn đỏ vàng, ghế dựa mềm mại lộng lẫy xếp thành hàng, chỗ nào cũng hợp ý Thẩm Thanh Huyền, nhưng bầu không khí quá tệ, chướng khí mù mịt lại thêm mùi rượu thấp kém, khiến người không thể lơ là.



Chu thiếu không có Linh Vũ nhất quyết không chịu kia hoàn toàn ngây dại, gã nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền không hề chớp mắt.



Thấy Thẩm Thanh Huyền vẫn không động đậy, gã chủ động đứng dậy, đến bên cạnh y nói: “Mới tới sao? Tên gì, sau này đi theo anh, đảm bảo cho em ăn ngon mặc đẹp.”



Nói xong gã giơ tay lên, muốn ôm eo Thẩm Thanh Huyền.



Đến tận giờ này, Tôn chủ đại nhân chưa kịp thích ứng phàm thế cũng hiểu xảy ra chuyện gì.



Câu lan viện?



Thể xác này của y là kỹ nữ?



Thẩm Thanh Huyền hằm hè nhìn về phía Chu thiếu.



Bị ánh mắt y đảo qua, vị Chu thiếu này cảm thấy cả người tê dại, dòng điện xẹt xẹt truyền khắp toàn thân, trái tim như bị trúng tên … Gã nhất thời si mê đến váng đầu: “Nào, bồi anh đây uống một ly.”



Thẩm Thanh Huyền cầm ly rượu, không chút khách khí hất vào mặt gã.



Chu thiếu với gương mặt đầy rượu lộ rõ sững sờ.



Thẩm Thanh Huyền lại cho gã một cước văng thẳng vào tường.



Lần này, toàn bộ người trong ghế lô đều trợn tròn mắt.