Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 122 : Nền văn minh vĩ đại độc đáo huy hoàng!

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Mạt Thanh Hiền muốn chết hả! Y dám hất rượu vào mặt Chu thiếu, còn đá gã một cước, lại còn một cước văng vô tường!



Chu thiếu là ai? Hắc bạch đều ăn! Con một của Chu lão đó!



Mạt Thanh Hiền không phải muốn chết, mà là đã chết rồi …



Sau khi phục hồi tinh thần, trong đầu những người ở đây đều là câu này, dày đặc như mưa đạn.



Thẩm Thanh Huyền hơi nhíu mày, nom có vẻ ảo não, khiến quần chúng ăn dưa không khỏi đau lòng —— ngoại hình đẹp đúng là phạm quy —— nhưng hiện tại có ảo não cũng vô dụng thôi đại mỹ nhân à, cậu đắc tội ai cũng được, nhưng không đắc tội nổi Chu đại thiếu đâu!



Thẩm Thanh Huyền ảo não ư?



Chỉ có tí xíu thôi, có điều không phải ảo não chuyện mình vừa làm, mà là xót cho ngọn đèn màu vàng bị Chu thiếu đè vỡ, mất ngọn đèn kia, dãy đèn vàng trong phòng vụt tắt, không còn đẹp như trước nữa.



May thay người ở đây không ai biết thuật đọc tâm, bằng không sẽ đồng loạt ngã ngửa tập thể.



Ngay khi quần chúng đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền chết chắc rồi, và cùng lúc Thẩm Thanh Huyền đau lòng cho ngọn đèn xinh đẹp kia, thì “người bị hại” đứng dậy.



Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, một màn máu me tàn khốc sắp xảy ra!



Quần chúng vây xem tiếc nuối tràn trề: Mạt Thanh Hiền đẹp thế kia sao lại không có não vậy chứ?



Thảm, thảm viết trong ngoặc kép!



Mọi người ngưng thở, chờ Chu đại thiếu nổi trận lôi đình.



Ngờ đâu mọi người không dám động, Mạt Thanh Hiền lại xoay mông muốn bỏ đi.



“Đứng lại!” Chu đại thiếu hùng hổ quát một tiếng.



Bọn bảo tiêu thần kinh dài rốt cục hoàn hồn, đồng loạt tiến lên định bắt thằng nhóc càn quấy này!



Thẩm Thanh Huyền nhướng mày, còn chưa động thủ thì đã có người thay y mở miệng: “Bọn bây định làm gì, dám động một chút vào em ấy tao đánh gãy chân chó chúng mày!”



Kẻ gầm gừ chính là Chu đại thiếu, nhưng không phải gầm gừ với Thẩm Thanh Huyền mà là với bảo tiêu nhà mình!



Ngay sau đó, một màn khiến quần chúng ăn dưa hoàn toàn trợn mắt há mồm xảy ra.



Chỉ thấy Chu Trì —— Chu đại thiếu ngày xưa không phá không ngừng, không sợ trời không sợ đất lại ôm gương mặt đầy rượu cùng phần bụng hằn dấu chân nịnh nọt xáp lại: “Không làm sợ em chứ? Yên tâm, sau này không ai có thể bắt nạt em.”



Nhưng vấn đề là, người ta đang bắt nạt cậu đó Chu đại thiếu!



Chu đại thiếu thế mà bị thần Cupic bắn trúng, trong mắt chỉ có mỹ nhân trước mắt, chưa nhận ra mình vừa bị ăn hiếp, còn cảm thấy vui sướng: Đây là lần đầu có người hất rượu vào mặt gã, lần đầu bị người đạp bụng, lần đầu văng vô tường đó!



Toàn là lần đầu tiên của gã cùng mỹ nhân! Vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm!


Thẩm Thanh Huyền xem đến là mê mẩn, đồng thời cũng hiểu rõ.



Tuy với tình hình trước mắt, nhân loại khó thể đột phá “hàng rào” vũ trụ, nhưng giả như thời gian lâu dài, ai dám nói họ sẽ không xông pha khỏi giới hạn, phát hiện sự tồn tại của giới tu chân?



Thẩm Thanh Huyền nhịn không được suy xét, nhân loại bị giam trong vũ trụ này, liệu có phải tu sĩ bọn họ cũng bị hạn chế trong vũ trụ của mình không?



Nhân loại đột phá hàng rào sẽ phát hiện tu sĩ.



Vậy tu sĩ đột phá hàng rào sẽ phát hiện được gì?



Thang trời đã sụp đổ kia …



Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý tưởng, rất muốn thảo luận với Cố Kiến Thâm một phen.



Nhưng trước hết nên hoàn thành nhiệm vụ cái đã!



Thẩm Thanh Huyền rốt cục chứng kiến phương tiện giao thông trâu bò của phàm thế …



Bản thân chạy không nhanh nên tạo ra hộp nhỏ chạy nhanh; không biết bay nên tạo chim sắt có thể bay lên trời; vượt khỏi địa cầu sẽ ngạt chết, nên chế tạo phi thuyền du hành vũ trụ!



Thẩm Thanh Huyền xem mê mẩn, đến khi bỏ di động xuống, y mới sực nhớ một chuyện.



Y vốn tưởng nhân loại gầy yếu, khoảng cách một ngàn thước rất khó ra ngoài, hiện giờ có ô tô xe lửa máy bay hỏa tiễn …



Thẩm Thanh Huyền hít sâu, sợ mình và Cố Kiến Thâm đã cách nhau ngàn sao biển rộng!



Không thể xem nữa!



Đại lão “trầm mê học tập” thu tâm, nhắm mắt dốc lòng tu luyện.



Y cường hóa cảm giác để mau chóng tìm được Cố Kiến Thâm, đợi khi tìm được hai người sẽ cùng nhau học tập, lần này đến phàm thế, bọn họ nhất định thu hoạch được rất nhiều!



Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng phải mất một thời gian mới tìm được Cố Kiến Thâm, nào ngờ người này lại đưa tới cửa.



Buổi tối y xuống lầu tìm đồ ăn, còn chưa đến cửa hàng tiện lợi đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.



Là Cố Kiến Thâm!



Thẩm Thanh Huyền lập tức chẳng màng ăn uống, lần theo cảm giác đuổi theo, muốn gặp mặt hắn ngay bây giờ.



Y đi không chậm, vì cách rất gần nên đến cũng mau, trong ngõ hẻm tối đen, y phát hiện một thân ảnh suy yếu.



Mặc dù chật vật, nhưng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.



Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm cô một lúc, cực kỳ xác định trên người cô có hơi thở của Cố Kiến Thâm, nhưng … sao lại là nữ?