Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 123 : Thể xác lần này thật đặc biệt
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
Không chỉ là giới tính, mà số tuổi này cũng không đúng.
Theo lý thuyết, y phải lớn hơn Cố Kiến Thâm cỡ mười lăm tuổi, nhìn kiểu gì thì cô gái này cũng hơn hai mươi, không phù hợp điều kiện.
Nhưng trên người cô thực sự có hơi thở của Cố Kiến Thâm … Tóm lại cứ tiếp xúc cái đã.
Thẩm Thanh Huyền đi tới hỏi cô: “Cô ổn không?”
Người đó thở gấp: “Cứu … cứu tôi.”
Thẩm Thanh Huyền phát hiện tiếng bước chân phía sau, thành thử không dám chậm trễ mà kéo tay cô: “Mạo phạm.”
Dứt lời, y ôm ngang người chạy nhanh về nhà.
Nếu là Mạt Thanh Hiền trước kia thì đảm bảo không thể nhẹ nhàng bế một người trưởng thành, nhưng sau khi dần được linh hồn dung hợp, dưới sự cường hóa của Thẩm Thanh Huyền, tố chất thân thể đã được cải thiện.
Chẳng qua y kiêng dè nam nữ không được tiếp xúc, may mà xã hội này thoáng hơn ngày xưa, không tới mức chỉ cần chạm thì bắt buộc không phải quân không lấy chồng.
Thẩm Thanh Huyền bế cô về căn phòng nhỏ của mình, cẩn thận đặt cô trên giường.
Có lẽ do quá mệt nên vừa nằm lên chiếc giường sạch sẽ mềm mại, cô gái lập tức nhắm mắt lại.
Cô luôn ngủ không yên như thể sợ gì đó lắm, liên tục cựa mình, cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng.
Thẩm Thanh Huyền ngồi bên mép giường quan sát cô.
Đây là một cô gái, tuy mặc váy liền áo rộng thùng thình thì vẫn không thể che lấp thứ phập phồng trước ngực.
Cố Kiến Thâm không có khả năng là nữ, cho nên đây không phải là Cố Kiến Thâm.
Nhưng trên người cô thực sự có khí tức mạnh mẽ của Cố Kiến Thâm, đây là cảm ứng linh hồn, Thẩm Thanh Huyền không có khả năng nhận nhầm.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Thanh Huyền không tài nào hiểu nổi.
Trong phòng chỉ có một cái giường, cô ngủ ở đằng kia, tất nhiên Thẩm Thanh Huyền không có chỗ ngủ.
Thôi thì y có thể tĩnh tọa tu hành, không có gì đáng kể.
Hôm sau, cô gái kia tỉnh dậy, cô vừa cử động Thẩm Thanh Huyền đã nhận ra ngay.
Hai người đối diện, cô gái mơ màng, sau đó mờ mịt nhìn chung quanh một lượt.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đây là nhà tôi, không có gì nguy hiểm.”
Cô gái kia nhìn y, ngập ngừng khẽ nói: “Tôi tên Cố Phi, cảm ơn vì hôm qua đã ra tay giúp đỡ.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có gì, tiện tay mà thôi.”
Tuy nhà ở rất nhỏ, nhưng trong thẻ có gần hai mươi vạn tiền gửi, đủ để chống đỡ đến lúc Cố Phi sinh con.
Sau đó y sẽ tính toán lại, chỉ cần tu vi tăng cao, kiếm tiền chỉ là việc cỏn con, tóm lại là đủ để nuôi bọn họ.
Thẩm Thanh Huyền bế Cố Phi trốn đông trốn tây, cắt đuôi người theo dõi, đến một làng chài hẻo lánh.
Cố Phi chưa từng thấy biển nên trợn mắt há mồm mà nhìn: “Nơi này …” đẹp quá.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tạm thời chúng ta ở đây đi.” Cố Phi đang mang thai, nếu không dưỡng thai tốt thì khó đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì.
Cố Phi quay đầu nhìn y với vẻ phức tạp: “Tiểu Hiền …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cô đừng để ý, tôi ở thành thị kia chán rồi, cũng muốn ra ngoài thở một hơi.”
“Nhưng mà tôi …” Cố Phi thực sự nhận không nổi ân tình của Thẩm Thanh Huyền!
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Hồi tôi còn ở cô nhi việc có một người chị cùng nhau lớn lên, cô rất giống với chị ấy …” Y thuận miệng bịa lý do như thể đúng rồi.
Cố Phi ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chị ấy đã qua đời, tôi gặp cô cứ luôn nghĩ tới chị ấy nên luôn không yên lòng, cô yên tâm dưỡng thai ở đây đi, coi như tôi trả lại một phần ân tình.”
Cố Phi nói: “Nhưng tôi không phải người ấy.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tôi cũng không có khả năng trả cho chị ấy.”
Cố Phi ngẩn người, trong lòng cuồn cuộn cảm kích ngập tràn, cô không biết làm sao để báo đáp Thẩm Thanh Huyền, đành nói rằng: “Vậy sau này để tôi làm chị cậu đi!”
Thẩm Thanh Huyền suy tư rồi đồng ý.
Chỉ là nuôi nấng, dùng thân phận ‘cậu’ cũng được.
Cậu thì cậu, cũng là phụ thân mà.
Y giãn mặt cười nói: “Được.”
_____
Tiểu kịch trường:
Cố Kiến Thâm: Mau thả ta ra! Vợ ta đang cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại!
Thẩm Thanh Huyền: Đó là mẹ ngươi.
Long Điềm Điềm (nhỏ giọng lẩm bẩm): Đó là mẹ chồng ngươi.