Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 128 : Muốn hôn bố ~

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền ở nhà cũ Chu gia, đó cũng là lựa chọn sau khi đã cân nhắc mọi phương diện.



Động thái này của Chu lão cho thấy sự bảo vệ cùng coi trọng dành cho y, đồng thời cũng là một loại khống chế.



Thẩm Thanh Huyền lại vui mừng ở nhà cũ được canh phòng nghiêm ngặt này, chỉ có ở đây y mới có thể yên tâm rời khỏi Cố Kiến Thâm và Cố Phi, nếu không y phải ôm tiểu bảo bảo đi chấp hành nhiệm vụ rồi.



Nếu làm vậy thật, e rằng đối thủ của y sẽ có bóng ma tâm lý …



Bại dưới tay một cao thủ coi như chết cũng xứng đáng, nhưng bại bởi một ông bố bỉm sữa ôm con nít … đừng có xem thường người ta vậy chứ! Bọn tôi không muốn khóc đâu!



Nhà cũ thuộc kiểu trang viên, chiếm diện tích rất lớn, Thẩm Thanh Huyền ở đây nhưng không được xung đột với nhà chính, ai nấy đều có nhà, đủ để họ sử dụng.



Thẩm Thanh Huyền vừa vào nhà đã nghe tiếng bước chân lạch bạch liên tiếp, môi mỏng y cong lên, ánh mắt lộ nét dịu dàng …



Ngay sau đó, bé chân ngắn ôm chân y, mềm mại gọi: “Bố ơi!”



Thẩm Thanh Huyền lập tức cười tít mắt, khom người ôm nhóc lên, khỏi nói tâm trạng tốt cỡ nào.



Gì mà Liên Hoa sư thúc, Liên Hoa ca ca, sao mà bằng một tiếng bố ơi của Tiểu Kiến Thâm chứ.



Thế nào là lịch sử đen tối? Dùng camera ghi lại mới thật sự là đen này!



Đợi khi về nhất định y phải cùng Cố Đại Thâm coi hết mấy chục năm.



Y suy nghĩ xuất thần, nhóc con trong ngực không vui, bèn hôn bẹp một cái lên mặt Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn bé, tiểu tử kia lập tức kề khuôn mặt non nớt của mình lại gần.



Thế là Thẩm Thanh Huyền hôn bé … bé lập tức xoay mặt, kề bên má còn lại, Thẩm Thanh Huyền lại hôn thêm cái nữa; bé con lại cúi đầu, chìa cái trán trắng nõn ra, Thẩm Thanh Huyền lại mỉm cười hôn bé; bé tiếp tục ngẩng đầu, đưa cằm ra, Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười.



Y không nhúc nhích, Tiểu Kiến Thâm không vui, ngửa đầu nói: “Hôn con.”



Thẩm Thanh Huyền đành bẹp thêm cái nữa.



Xong chưa? Chưa, bé hỗn đản lại chỉ chóp mũi mình: “Còn nữa.”



Thẩm Thanh Huyền bèn chọt mũi bé: “Nghịch ngợm.”



Tiểu Kiến Thâm xụ mặt, trong đôi mắt to tròn lập tức ngập hơi nước.



Thẩm Thanh Huyền sao mà chống đỡ nổi, vội vàng rướn tới hôn, nhóc hỗn đản lập tức mặt mày hớn hở, nào còn nước mắt nữa? Hoàn toàn là chú mèo con trộm được thịt.



Mới ba tuổi đã biết diễn, đúng là Đế tôn đại nhân chính chủ!



Thẩm Thanh Huyền hỏi bé: “Ở nhà có ngoan không?”



Tiểu Kiến Thâm bèn gật đầu.



Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Đã chơi những gì?”



Tiểu Kiến Thâm nhìn y, nói: “Nhớ bố.”



Thẩm Thanh Huyền nựng hai má bé: “Việc khác thì sao?”



Tiểu Kiến Thâm dùng cánh tay ngắn ngủn ôm cổ y: “Chỉ nhớ bố thôi.”



Bên chỗ Thẩm Thanh Huyền có máy giám sát, có thể quan sát nhóc con xấu xa này ba trăm sáu mươi độ trên mọi phương diện.
Thấy Thẩm Thanh Huyền không đáp lại, Cố Tiểu Thâm lặp lại một lần: “Con sẽ nhớ bố.”



Thẩm Thanh Huyền rốt cục hoàn hồn, đáp: “Bố cũng sẽ nhớ con.”



Lúc này bé con mới hài lòng, vẫy tay nhỏ, cho bố đi đó.



Cuối cùng Thẩm Thanh Huyền vẫn ra cửa!



Lần này y bộn bề nhiều việc, Cố Kiến Thâm đã ba tuổi, qua mấy năm nữa phải đi học, giáo dục mầm non có thể tìm người phụ đạo, nhưng tiểu học thì y vẫn hy vọng bé đến trường thể nghiệm, như thế mới không khác người.



Y hy vọng bé có một thời thơ ấu đại chúng tốt đẹp không có gì bất trắc.



Đáng tiếc đây không phải việc dễ dàng, đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho bé.



Cho nên y phải giày vò Tạ Hồng Nghĩa, khiến lão không còn sức nhớ tới Cố Kiến Thâm.



Bận tới trưa, Thẩm Thanh Huyền uống một ly trà thư giãn.



Y mở màn hình, hệ thống giám sát ở nhà cũ vẫn hoạt động rất tốt.



Mỗi khi có thời gian y sẽ quan sát Cố Kiến Thâm, xem bé đang làm gì.



Dựa theo mọi ngày, lúc này có lẽ bé đang chơi cùng Đại Hắc trong vườn hoa.



Tiểu Kiến Thâm rất thích Đại Hắc, thằng nhóc nhà y người thì bé nhưng nghịch ngợm là số một, thường xuyên hành cho con Cane Corso như báo đen ấy xoay vòng vòng, hình ảnh này rất thú vị, Thẩm Thanh Huyền thích.



Cứ tưởng sẽ thấy một người một chó chơi đùa, kết quả trong vườn hoa chỉ có mình Đại Hắc hùng dũng khí phách hiên ngang phơi nắng.



Cố Tiểu Thâm đâu?



Thẩm Thanh Huyền nhìn khắp camera, tìm được bé trong thư phòng.



Bé con nho nhỏ ngồi vào bàn, bàn tay củn cởn gian nan cầm bút, nghiêm túc viết theo chữ mẫu.



Đang tập viết? Chẳng phải nhóc con này ghét nhất tập viết sao?



Thẩm Thanh Huyền nảy ra suy nghĩ, nhớ tới câu nói vô ý hôm qua của mình.



— Viết không tốt thì mai bố không về đâu.



Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mi tâm, kéo thanh tiến độ, hình ảnh chuyển tới bảy giờ.



Cố Tiểu Thâm ăn điểm tâm xong bèn vào thư phòng, dưới sự giúp đỡ của bảo mẫu trải giấy bút, bắt đầu tập viết.



Vừa viết liền viết cho tới tận bây giờ.



Suốt quá trình bảo mẫu có tới mấy lần khuyên bé nghỉ ngơi, bé cũng vâng lời, đứng dậy đi ăn vài thứ, nhưng rất nhanh lại tiếp tục ngồi viết.



_____



Tiểu kịch trường:



Thâm sữa: Muốn lớn, muốn làm chút gì đó, rốt cục đến bao giờ mới có thể mau mau trưởng thành đây?



Long Điềm Điềm (nịnh nọt): Dịch dinh dưỡng! Dịch dinh dưỡng nhất định có thể giúp Đế tôn đại nhân khỏe mạnh lớn dần ♂!