Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 129 : Sự tồn tại khiến người kinh sợ

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Cứ thế, Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm camera cả buổi trưa.



Y không gọi điện cho bảo mẫu, y muốn xem đứa bé này có thể kiên trì bao lâu.



Mới có ba tuổi, tính bền này ở đâu ra? Mới ba tuổi, sao lại sợ hãi mất đi như thế?



Thẩm Thanh Huyền nhìn bé con non nớt đáng yêu, trong đầu lại nghĩ đến Đế tôn Tâm Vực ở trên vạn người kia.



Người ấy khoác lên vẻ ngoài mạnh mẽ, vì để che giấu yếu đuối sâu trong tâm linh ư?



Vì cớ gì.



Giữa trưa, dưới sự khuyên nhủ liên tục của bảo mẫu, Tiểu Kiến Thâm đi ngủ một giấc, tỉnh dậy thì đi viết tiếp.



Bảo mẫu rất là khó xử.



Theo lý thì tập viết nào phải chuyện xấu, còn là việc tốt nữa kìa, có con nhỏ vâng lời thế kia thì phải được biểu dương chứ.



Nhưng không phải viết lâu quá rồi ư? Dì không thể quyết có nên gọi điện báo với ông chủ một tiếng hay không.



Sự thật chứng minh, dù thể xác có bé nhỏ, linh hồn chưa biến đổi thì Cố Kiến Thâm vẫn như thế — muốn làm liền làm, đã làm phải làm cho xong, cho nên bé đã luyện chữ suốt một ngày.



Thẩm Thanh Huyền thấy cảm xúc rối bời, thật sự không biết nên nuông chiều thế nào mới nuôi ra một đứa con ngây thơ hồn nhiên không âu lo.



Thôi, nói cho cùng cũng không phải con nít thật sự, không nên miễn cưỡng.



Hôm nay Thẩm Thanh Huyền về sớm, có vẻ tai bé còn thính hơn Đại Hắc, chưa gì đã nghe tiếng bước chân bình bịch chạy xuống lầu, nhào tới một cách chính xác, đồng thời sử dụng thần kỹ ôm đùi.



Thẩm Thanh Huyền bế bé lên, nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ hôn hằng ngày.



Y “ngoan” thế kia làm nhóc con hớn hở mặt mày, vui vẻ không thôi.



Dựa theo nguyên tắc được nước làm tới, bé lại xáp tới vòi hôn thêm lần nữa.



Thẩm Thanh Huyền muốn cưng chiều bé thật nhiều — tốt nhất có thể cưng thành Chu đại thiếu — vì vậy thuận theo hôn thêm một vòng nữa.



Đúng là chẳng có mấy ai giống nhau, con nhà người ta muốn đồ chơi muốn kẹo ngọt muốn thứ gì đó mới mẻ, ấy mà nhóc con nhà y chỉ muốn ôm với hôn.



Nếu muốn chiều bé thật, vậy phải cho bé hôn hết ngày!



Thẩm Thanh Huyền thỏa hiệp: “Bố mang quà về cho con nè.”



Y buông bé xuống, bé con không với tới y liền buồn thiu.


Người phục vụ khom mình hành lễ: “Vâng.”



Người chưa kịp đi thì Thẩm Thanh Huyền đã xuất hiện, y phân phó: “Đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.”



Chu Trì không để ý tới người hầu mang “hơi thở cổ xưa”, chào hỏi y: “Mai có rảnh không?”



Thẩm Thanh Huyền vẫn vấn an hắn theo quy củ: “Thiếu gia.”



Chu Trì nói: “Cậu đó, tuổi còn trẻ mà còn nghiêm túc hơn cả ông già nhà tôi!”



Thẩm Thanh Huyền đáp: “Cung kính trước mộ, lễ không thể phế.”



Chu Trì phục luôn: “Đôi khi tôi hoài nghi cậu xuyên tới đó.”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười không nói gì, lại bảo: “Sáng sớm đã đến đây, có chuyện gì không?” Đoạn dang tay, có người giúp y cởi áo khoác.



Những năm gần đây, y ăn mặc ngày càng nghiêm trang: áo khoác sẫm màu, âu phục tiêu chuẩn, áo may ô bên trong miêu tả đường cong thắt lưng triệt để, cúc áo trên cùng được cài chặt lộ vẻ nghiêm túc và cấm dục đến là tinh tế.



Mặc dù biết đời này mình không đến được với người này, Chu Trì vẫn thấy sửng sốt, vui lòng thưởng thức mỹ nhân.



Đáng tiếc bên trong túi da này lại là một ác ma chân chính, không ai có thể trêu vào.



Chu Trì nói: “Bộ phim tôi đầu tư sẽ ra mắt vào ngày mai, cậu tới phô trương thanh thế giúp tôi đi.”



Mấy năm nay sức khỏe Chu lão ngày càng tệ, nếu không có y thuật cao siêu của Thẩm Thanh Huyền thì đã sớm đi đời nhà ma.



Mặc dù hiện giờ đồn đãi dậy sóng bốn phía, nói người ngoài như Thẩm Thanh Huyền sớm muộn gì cũng sẽ nuốt Hạ Hưng, nào ai biết Chu lão gia tử đã nghĩ thông.



Chứng kiến thủ đoạn của Thẩm Thanh Huyền, ông không còn gì để nói, chưa kể hiện giờ mạng mình còn được y cứu chữa.



Lại thêm những năm qua, Thẩm Thanh Huyền đối xử rất tốt với Chu Trì.



Chu lão lo sau khi mình đi, con trai độc nhất sẽ chịu khổ, hiện giờ đã hoàn toàn yên tâm. Chu Trì hoàn toàn vươn ra ngoài, lăn lộn trong giới giải trí thuận lợi đủ đường, trở thành một con cá sấu lớn đời mới trong giới thương mại.



Còn những việc dơ bẩn của Hạ Hưng đều do Thẩm Thanh Huyền gánh vác, xử lý còn thỏa đáng hơn cả Chu lão.



Mặc dù chỉ quen biết Thẩm Thanh Huyền không lâu, Chu Trì lại được lợi lớn nhất, kiếm đủ tiền tiêu được mấy đời.



Thẩm Thanh Huyền hỏi gã: “Phim gì?”



Chu Trì cười khà khà bảo: “Quốc sư vô song.”



Thẩm Thanh Huyền: “…”