Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 131 : Y chẳng hề thấy nóng, vậy mà hắn lại nóng đến mức mồ Hôi ướt đẫm lưng

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Hôm nay Thẩm Thanh Huyền được về sớm, nhưng thiếu niên nhà y vẫn chưa về.



Chu Trì gửi tin nhắn cho y: “Đừng lo, Tiểu Thâm thông minh như thế nhất định sẽ thi tốt.”



Thẩm Thanh Huyền mà lo á? Thi tốt nghiệp tiểu học thôi mà, sao có thể làm khó Đế tôn Tâm Vực?



Hmm … nghe có vẻ khá kỳ quặc, tại sao Đế tôn Tâm Vực phải tham gia kỳ thi tốt nghiệp tiểu học?



Nếu tin này bị tuồn ra, đảm bảo có thể vinh quang đứng đầu đề ở Thiên Đạo lẫn Tâm Vực, náo nhiệt suốt mấy ngàn năm.



Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy buồn cười, không khỏi cong môi, lúc này dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.



Cố Kiến Thâm đã về.



Thiếu niên mười hai — mười ba tuổi đã trút đi vẻ non nớt, trở nên tuấn tú cao gầy.



Hòa vào thể xác này hơn mười năm, linh hồn Cố Kiến Thâm đã gần như dung hợp hoàn toàn.



Thẩm Thanh Huyền đứng trên lầu nhìn, bên môi vẫn treo ý cười không cách nào kìm nén.



Y nhìn hắn như thấy được thiếu niên Cố Kiến Thâm ở Vạn Pháp tông — người đã tương ngộ, kết duyên với y rồi lại vì mệnh số mà xa nhau.



Người ấy là mối tình đầu của Thẩm Thanh Huyền, là tình cảm chân thành mà y đã vất vả chờ đợi suốt trăm triệu năm mới tìm lại được.



Nhận ra ánh mắt của y, Cố Kiến Thâm ngửa đầu, đôi ngươi đen láy đối diện với y.



Thẩm Thanh Huyền thu lại cảm xúc trong mắt, dịu giọng hỏi: “Sao rồi?”



Cố Kiến Thâm ngẩn ra thấy rõ, nhưng rồi cúi đầu thật nhanh, bước lên cầu thang đến bên cạnh y: “Rất dễ dàng.”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Có thể đứng nhất trường không?”



Cố Kiến Thâm đáp: “Tròn điểm.”



Thẩm Thanh Huyền vui mừng, chống khuỷu tay lên lan can rồi nhàn nhã nhìn hắn: “Tự tin vậy sao?”



Tầm mắt Cố Kiến Thâm rơi trên ngón tay trắng nõn của y: “Không phải tự tin, là chuyện đương nhiên mà thôi.”



Thẩm Thanh Huyền cũng biết chẳng có gì khó, song vẫn muốn trêu hắn: “Nếu thiếu vài điểm thì sao đây?”



Cố Kiến Thâm nói: “Không có khả năng.”



“Nhưng nếu?”



Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Bố nói xem.”



Thẩm Thanh Huyền suy tư, không biết nên làm gì, phạt hắn ư? Thôi không nỡ.



“Vầy đi.” Thẩm Thanh Huyền nói, “Nếu con thi được tròn điểm, bố sẽ đồng ý một điều kiện của con.”



Đôi mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, nghiêm túc nhìn y: “Gì cũng được ư?”
Thế là Thẩm Thanh Huyền bảo: “Vậy chúng ta đến thăm mẹ con đi.”



Cố Kiến Thâm sững sờ thấy rõ.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Đáng lẽ ngày mốt mới đi, nhưng ngày mốt bố có một cuộc họp phải ra ngoài, nên chọn hôm nay luôn vậy.”



Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý: “Vâng.”



Từ khi còn bé, mỗi tháng Thẩm Thanh Huyền sẽ dẫn Cố Kiến Thâm đến thăm Cố Phi.



Hiện giờ sức khỏe Cố Phi đã không còn đáng ngại, nhưng vẫn không tỉnh, y học không cách nào giải thích, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại thấp thoáng nhận ra.



Cố Phi không muốn tỉnh lại, có lẽ lúc thay y chặn súng thì cô đã buông xuôi tất cả.



Sau khi Tạ Uẩn chết, cô vì sinh con mà kiên cường sống, đến khi Cố Kiến Thâm được sinh ra, cô vẫn rất lạc quan, vì cô muốn chăm sóc cốt nhục duy nhất của hai người.



Thế nhưng … Thẩm Thanh Huyền gánh vác trách nhiệm của cô, chăm sóc Cố Kiến Thâm vô cùng tốt, dù có thể giúp Cố Phi đỡ mệt, nhưng cũng đồng thời khiến cô không còn lo lắng như trước.



Cô cũng muốn nhìn Cố Kiến Thâm trưởng thành, nhưng Tạ Hồng Nghĩa truy đuổi không dứt khơi dậy nỗi tuyệt vọng trong lòng cô, sự thống khổ ấy giam cầm linh hồn cô, khiến cô quyết định hy sinh.



Tạm thời Thẩm Thanh Huyền không nghĩ được cách, có lẽ cô có thể tỉnh lại, mà có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh.



Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có hy vọng, y sẽ không từ bỏ.



Bọn họ lái xe đến một trại an dưỡng nằm trên núi.



Thẩm Thanh Huyền xây riêng bệnh viện này cho Cố Phi, chung quanh được canh giữ nghiêm ngặt, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng là người của mình.



Dạo trước Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy tò mò, nhưng hiện giờ mỗi khi đến đây, hắn luôn cảm thấy không thoải mái, sự khó chịu khó thể hình dung cứ vờn khắp người hắn.



Kiến trúc trên ngọn núi này tựa như một “tòa thành”, bên trong là mỹ nhân ngủ say trong đồng thoại.



Mà mỹ nhân này, chẳng ai có thể gọi tỉnh.



Thẩm Thanh Huyền không được, hắn cũng không được.



Cố Kiến Thâm không thể nói rõ cảm giác với mẹ mình là như thế nào.



Lúc chưa đi học, hắn cảm thấy có bố đã đủ, Thẩm Thanh Huyền đã cho hắn một gia đình rất hoàn mỹ rồi.



Thế mà sau khi đến trường, hắn mới ý thức được mọi người thích mẹ nhất, ỷ lại vào mẹ nhất, viết văn đều là ca tụng mẹ mình.



Lúc ấy Cố Kiến Thâm mới nhận ra mẹ là một sự tồn tại rất quan trọng, hắn nghiêm túc nhìn Cố Phi, muốn tìm thứ cảm giác được gọi là tình thương của mẹ.



Nhưng mà …



Hắn lại chỉ có thể nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, nhìn hai mắt cô nhắm chặt, nhìn cô dù hôn mê vẫn có thể dễ dàng cướp đi tâm trí của người đàn ông bên cạnh hắn.



Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Cố Kiến Thâm hít sâu, lập tức chặt đứt những suy nghĩ miên man ấy.