Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 132 : Dù con làm gì bố vẫn sẽ ủng hộ sao?

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Mỗi lần đến thăm Cố Phi, Thẩm Thanh Huyền đều sẽ kể Cố Kiến Thâm nghe vài chuyện trước đây liên quan đến cô.



Một cuộc đời trọn vẹn thì không thể thiếu người mẹ, hơn nữa y rất tán thưởng Cố Phi, cho nên luôn xem cô như là Lý thị thứ hai.



Y hy vọng Cố Kiến Thâm có thể cảm nhận được tình thương cô dành cho hắn.



Đã nhiều năm qua, Cố Kiến Thâm đã nghe những lời này của Thẩm Thanh Huyền không biết bao nhiêu lần, trước đây hắn có thể thấy tò mò, thậm chí còn cảm động, nhưng hôm nay lại bực dọc một cách khó hiểu, bài xích không cách nào kìm nén.



Hiếm khi hắn ngắt lời Thẩm Thanh Huyền: “Vì sao bà ấy không tỉnh lại?”



Một câu hỏi khiến Thẩm Thanh Huyền khựng lại, rồi trả lời với vẻ mặt ảm đạm: “Chị ấy sẽ tỉnh lại.”



Nếu bà ấy hôn mê cả đời, bố sẽ chờ cả đời luôn sao!



Câu nói chần chờ bên môi, nhưng Cố Kiến Thâm lại không thể thốt thành lời.



Hắn là người không có tư cách nói lời này nhất … Cả thế giới này, hắn là người không nên nói nhất.



Hàng mi Cố Kiến Thâm rũ xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế bèn không khỏi sốt ruột, chuyện gì thế này? Tại y kể chuyện “quá khứ” quá nhiều chọc hắn phiền sao? Y đành chịu thôi, hắn và Cố Phi chỉ ở chung trong khoảng thời gian ngắn như vậy … Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm nhớ mẹ?



Thẩm Thanh Huyền không nắm chắc, dẫn đến giữa đôi mày tăng thêm nỗi ưu sầu.



Cố Kiến Thâm ngẩng đầu bắt gặp tình cảnh này nên đâm ra hối hận, vì hắn mà y khổ sở, vậy nên hắn thấp giọng bảo: “Con xin lỗi.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Là bố có lỗi với con.”



Môi mỏng Cố Kiến Thâm mấp máy, cuối cùng chẳng nói gì thêm.



Hắn phải nói gì? Hắn có khả năng nói gì? Mẹ hắn hôn mê bất tỉnh, bố hắn có lẽ còn đau khổ hơn hắn.



Dù gì hắn cũng chẳng có ký ức gì với người này, nhưng bố hắn lại có rất nhiều hồi ức.



Trái tim Cố Kiến Thâm thắt lại, song vẫn gắng gượng giấu giếm.



Thẩm Thanh Huyền kiểm tra cho Cố Phi theo lệ, rồi xem báo cáo sức khỏe mới nhất, sửa đổi mấy chỗ mới cùng Cố Kiến Thâm ra về.



Trên đường về, Cố Kiến Thâm nói: “Hình như cái gì bố cũng biết.”



Đương gia Hạ Hưng khiến người vừa nghe tên đã sợ hoảng hồn, tinh thông các loại vũ khí, thân thủ cao cường, lại còn học rộng hiểu nhiều, thư họa có trình độ, khoa trương hơn nữa là nghe nói y còn giỏi y học.



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Con muốn học gì, bố sẽ dạy con.”



Cố Kiến Thâm ngoảnh đầu nhìn y: “Có thể học về súng không?”



Đuôi mày Thẩm Thanh Huyền khẽ nhướng.



Cố Kiến Thâm lại rũ mắt: “Con …” Hắn vốn định bảo mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngờ đâu Thẩm Thanh Huyền lại nói, “Có thể.”




Đúng vậy, cha.



Trong mắt Cố Kiến Thâm hiện lên nét ảm đạm.



Thẩm Thanh Huyền nhận ra, thế là hỏi: “Con muốn gì cứ nói bố biết, chỉ cần bố đủ khả năng, nhất định sẽ thỏa mãn con.”



Cố Kiến Thâm mỉm cười rất dịu dàng: “Không có gì muốn cả … con rất chờ mong chuyến du lịch cùng bố.”



Thẩm Thanh Huyền cũng cười theo: “Nhiều nhất là hai ngày, chờ bố thu xếp rồi chúng ta xuất phát.”



“Vâng.” Cố Kiến Thâm đáp, trông như đang rất vui, rồi lại như chẳng vui gì.



Thẩm Thanh Huyền cũng không biết rõ tâm tư của hắn.



Y không quên nhiệm vụ lần này, nhưng không vội, đó là chuyện sau khi thành niên, hiện giờ việc y nên làm là cho Cố Kiến Thâm một thời thơ ấu tốt đẹp, gia đình ngập tràn tình yêu và chở che.



Thế nhưng tình yêu của y lại là bụi gai chằng chịt, khiến từng bước của Cố Kiến Thâm đầm đìa máu tươi.



Thu xếp xong mọi thứ, Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân, hai người cùng bay đến đảo nhỏ ở nước ngoài.



Hòn đảo kia thuộc sở hữu của Thẩm Thanh Huyền, ban đầu y định xây căn cứ nghiên cứu ở đó, có điều chưa khởi công, bây giờ mang Cố Kiến Thâm đến nghỉ phép cũng tốt.



Vì lộ trình khá xa nên dù đi máy bay cũng phải tốn khoảng tám – chín tiếng.



Thẩm Thanh Huyền rất thích máy bay, có lẽ tất cả người ở giới tu chân đều có thể hiểu.



Đúng là tu sĩ bay tới bay lui rất tiện, nhưng ai mà chưa từng trẻ người, ai không từng tu vi thấp? Trước khi thành thánh nào có thứ gọi là thuấn di, chỉ có thể ngự kiếm phi hành mà thôi.



Nghe cứ tưởng ngự kiếm phi hành ngầu lật trời, nhưng thực tế ai thử rồi mới biết.



Vừa lạnh vừa chán vừa nhạt, có khi lộ trình xa phải bay suốt mấy ngày mấy đêm, mùi vị chua xót ấy thật chẳng muốn nhắc lại.



Vẫn là máy bay tốt hơn, mua vé ngủ một giấc là có thể băng qua nửa tinh cầu, thoải mái biết chừng nào.



Cho nên Thẩm Thanh Huyền rất thích xem phim khoa học viễn tưởng, mong mỏi một ngày nào đó sẽ được lái phi thuyền vũ trụ.



Đến nơi, được ngắm nhìn bờ cát dát vàng, phải nói tâm trạng sảng khoái quá chừng.



Bờ cát màu vàng mới đẹp, trắng có gì hay? Xấu chết đi được.



Thẩm Thanh Huyền cởi giày, vui vẻ giẫm chân trần lên cát.



Mới đầu Cố Kiến Thâm còn có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp hải đảo, nhưng khi vừa rũ mắt, trong mắt chỉ còn sót lại ngón chân trắng nõn được màu vàng bao lấy.



_____



Cảm giác về nhà thật là tuyệt Orz. À mà t chưa beta đâu nên có lỗi sai mn thông cảm nhé QAQ