Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 133 : Kỳ nghỉ phép trên hải đảo

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Cố Kiến Thâm biết thế là không đúng, hắn ép mình dời mắt nhưng cứ như bị hút lấy, không thể nào làm được.



Ngón chân xinh đẹp trong những hạt cát màu vàng, trông như ngọc trai được đào từ biển sâu, vô tội ném lên bờ cát, hỗn độn cùng vỏ sò.



Hắn muốn nhặt nó lên, hắn không muốn bị nó làm điêu đứng, hắn …



“Sao vậy?” Giọng nói của Thẩm Thanh Huyền chợt gọi tâm hồn hắn về.



Thân thể Cố Kiến Thâm lập tức cứng đờ, thế mới nhận ra mình đã cúi người duỗi tay tới.



Chỉ thiếu chút nữa là đã chạm vào, chỉ thiếu chút nữa đã … Phía sau Cố Kiến Thâm đổ đầy mồ hôi lạnh, hắn cứng ngắc cầm một mảnh vỏ sò màu bạc nằm bên chân Thẩm Thanh Huyền, nói: “Thật, thật đẹp.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn theo hướng hắn, nhất thời lộ vẻ mặt ghét bỏ, đẹp chỗ nào?



Cố Kiến Thâm hoàn toàn không dám chuyển mắt, hắn nhìn chòng chọc vỏ sò trong tay, cứ như đang nhìn một thứ trân bảo hiếm có trên đời, hắn bình tĩnh dùng miệng miêu tả đường nét xinh đẹp của chiếc vỏ sò này, song trong đầu đều là “ngọc trai” còn xinh đẹp hơn nó gấp trăm ngàn lần.



Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn chẳng hay biết gì, chuyện này cũng không trách y được, bàn về trình độ giấu tâm sự, trải mắt khắp tam giới chẳng ai hơn được Cố Kiến Thâm.



Thẩm Thanh Huyền tưởng hắn thích vỏ sò này thật nên thử suy tư, thế mà lại thấy có lý.



Sở thích của Cố Kiến Thâm vốn theo phong cách của Vạn Tú sơn, khác biệt hoàn toàn với y, trước kia luôn đón ý nói hùa với sở thích của y, hiện giờ phong ấn ký ức lại không có y đi đầu, cho nên người này bại lộ bản tính?



Một vỏ sò nát như thế lại yêu thích không buông tay, Thẩm Thanh Huyền nói: “Nếu con thích thì về bố sai người tặng cho con một hộp …”



Y còn chưa nói xong, Cố Kiến Thâm bỗng nhiên bảo: “Ngọc trai được không?”



Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu: “Hả?”



Cố Kiến Thâm thấy miệng khô lưỡi khô một cách khó hiểu, hắn rũ mắt bảo: “Có thể tặng con một hộp ngọc trai không?” Tầm mắt của hắn lại rơi trên ngón chân xinh đẹp mịn màng kia, chậm chạp nói, “Ngọc trai, màu trắng, lớn bằng ngón cái.”



Sở thích kiểu gì vậy? Thôi thôi, hiếm khi Cố Kiến Thâm muốn thứ gì từ y, Thẩm Thanh Huyền nuông chiều nói: “Được!”



Cố Kiến Thâm mỉm cười, không rõ đến cùng mình đang nghĩ gì.



Thẩm Thanh Huyền lại bảo: “Con cũng cởi giày đi, giẫm trên này dễ chịu lắm.”



Cố Kiến Thâm chần chờ, Thẩm Thanh Huyền lại giục nên hắn cởi giày ra, cùng y giẫm lên bờ cát.



Cố Kiến Thâm cảm thấy mình bệnh rồi, hắn đi phía sau Thẩm Thanh Huyền, giẫm lên từng nơi mà Thẩm Thanh Huyền đã đi, giống như … giống như … đang giẫm lên da thịt trắng nõn của y.



“Đi nhanh chút nào.” Thẩm Thanh Huyền gọi hắn.



Cố Kiến Thâm bị bắt thóp, cảm giác khô nóng trào lên ngực, hô hấp trở nên dồn dập.
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Vậy chúng ta đi lặn đi.”



Thẩm Thanh Huyền vội đáp: “Ừ!”



Đi lặn đương nhiên phải thay quần áo, toàn bộ quá trình Cố Kiến Thâm đều nhìn không chớp mắt, vẫn cứ bình tĩnh như chưa thấy gì.



Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không lo, bảo người đưa trang bị rồi cùng Cố Kiến Thâm xuống nước.



Đáy biển rất đẹp, ngay cả Thẩm Thanh Huyền ghét màu lam cũng thấy hứng thú không thôi.



Bởi vì trong sắc xanh ẩn chứa biết bao điều xinh đẹp, có cá nhiệt đới đỏ và vàng tươi, những rặng san hô với ánh vàng rực rỡ tựa như hoàng kim chìm vào đáy biển.



Hai người chơi đùa thật vui, sau khi lên bờ, bầu không khí gượng gạo trước đó đã dịu hơn rất nhiều.



Thẩm Thanh Huyền cẩn trọng từng lời, không dám nói thêm gì, chỉ tán gẫu theo đề tài của Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hưởng thụ khoảng thời gian yên bình thoáng chốc này.



Ngày cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đã thả lỏng bèn nói với vẻ đầy hứng thú: “Chúng ta thi đấu đi?”



Cố Kiến Thâm hỏi: “Đấu gì?”



Thẩm Thanh Huyền: “Đương nhiên là bơi lội.”



Cố Kiến Thâm tiếp tục hỏi: “Thi làm sao?”



Thẩm Thanh Huyền chỉ phía trước: “Thấy đảo nhỏ kia không? Chúng ta bơi từ đây sang đó, xem tốc độ ai nhanh hơn.”



Cố Kiến Thâm cũng bắt đầu thấy hứng thú: “Được!”



Thẩm Thanh Huyền: “Con đừng xem thường bố, nhất định bố sẽ thắng.”



Cố Kiến Thâm: “Con cũng sẽ không thua.”



Thẩm Thanh Huyền cởi cúc áo: “Tới nào, chúng ta cùng phân cao thấp!”



Vì cớ gì đột nhiên muốn thi bơi với Cố Kiến Thâm? Hành động này không hề tự tiện, mà đã được y nghiêm túc suy nghĩ rất nhiều ngày.



Ngẫm kĩ lại mới thấy xót xa trong lòng, Tôn chủ đại nhân vạn vạn tuổi thế mà có một ngày sợ già.



Phải biết ở giới tu chân, tuổi tác là một phần mị lực, không phải ai cũng có thể sống lâu được như y đâu.