Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 138 : Lâm thời xảy ra biến cố

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền âm thầm đắc ý, nhưng vẫn biết chừng mực, không dám trêu hắn quá mức.



Tạm thời có thể giải thích đây là hành vi thân mật giữa người thân, nhưng nếu vượt rào thì không hay cho lắm.



Mặc dù hiện giờ Cố Kiến Thâm đã choáng váng tới nỗi chẳng nhận ra được gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền không tiện giả vờ sợ hãi hoài, tốt xấu gì cũng là cha đỡ đầu hắc bang một cõi, xem phim ma bị dọa thành thế này … ầy, cũng chỉ lừa được Cố Kiến Thâm mụ mị vì tình mà thôi.



Sau nửa đêm, Thẩm Thanh Huyền lăn về bên kia, ngủ vô cùng đàng hoàng.



Cố Kiến Thâm muốn chạy, rồi lại sợ y tỉnh dậy không thấy hắn lại phải hoảng sợ, mà tiếp tục ở lại thì chẳng thể nào chợp mắt.



Hắn cứ nằm đó không dám nhúc nhích, ngủ một giấc còn mệt hơn cả không ngủ.



Trời vừa sáng, Cố Kiến Thâm liền rời giường.



Thẩm Thanh Huyền thức dậy, không thấy ai trong phòng cũng chẳng ngạc nhiên, y vọt ra khỏi phòng, phát hiện trong di động có một tin nhắn chưa đọc.



Cố Kiến Thâm: “Con có hẹn với bạn đi chơi bóng, trưa sẽ không về.”



Lại chạy?



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu cười nhẹ, trả lời: “Tối thì sao?”



Cố Kiến Thâm nhìn tin nhắn, bình tĩnh trả lời: “Để coi sao.”



Hắn còn chưa bấm gửi, Thẩm Thanh Huyền lại nhắn thêm một tin: “Còn muốn ăn đồ con làm.”



Cố Kiến Thâm nhìn đăm đăm câu ấy, trái tim nóng hầm hập, khóe miệng không kìm được cong lên, vốn dĩ hắn không muốn về, hiện giờ lại hận không thể về thật nhanh, làm tất cả những món mình biết cho y ăn.



Bình tĩnh nào … Cố Kiến Thâm không ngừng thầm nhủ với bản thân, không được nghĩ nhiều, không thể tham lam, không thể phạm sai lầm!



Vì nghỉ phép tuần sau mà Thẩm Thanh Huyền không ngừng bận rộn … rất nhiều chuyện phải sắp xếp cho thỏa, vấn đề an toàn cũng phải được bảo đảm …



Hậu quả của vô số việc là bận rộn chẳng màng thời gian.



Đã nhiều ngày y không dằn vặt Cố Kiến Thâm, nhưng yêu cầu hắn đêm nào cũng phải về, hai người cùng nhau nấu, cùng nhau ăn, sống hòa thuận vui vẻ.



Cách thời gian xuất phát còn một ngày, Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Kiến Thâm: “Ngày mai chúng ta đi rồi, con có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”



Cố Kiến Thâm nghĩ tới hải đảo năm năm trước hai người từng đi, rũ mắt nói: “Đến chỗ nào có núi đi.”



Hải đảo, làng chài là ký ức của Thẩm Thanh Huyền và mẹ hắn, mặc dù cũng chứa hồi ức giữa hắn và y, nhưng hắn làm gì so được với Cố Phi? Cho nên Cố Kiến Thâm không muốn đi, không muốn gợi hồi ức cho Thẩm Thanh Huyền.



“Chỗ có núi à?” Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, có chỗ rồi, y bèn nói, “Vậy chúng ta đến Vạn Tú sơn đi.”


Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền tối đi: “Ông chỉ muốn nói nhiêu đây?”



Tạ Hồng Nghĩa không sợ, lão giận dữ khản giọng hét: “Tiện nhân Cố Phi! Đáng đời nó hôn mê bất tỉnh! Mày là thứ rác rưởi, cam tâm tình nguyện nuôi con người ta, ha ha, ha ha ha, báo ứng, tất cả đều là báo ứng!”



Thẩm Thanh Huyền nhấc chân trái nghiền vai lão, ép lão ngẩng đầu: “Bớt nói nhảm đi.”



Động tác của y trông có vẻ nhẹ nhàng, không dùng sức gì mấy, nhưng thực chất lực rất nặng, hời hợt như thế đã đủ nghiền nát xương vai Tạ Hồng Nghĩa rồi!



Mùi vị xương cốt rạn nứt không dễ chịu chút nào, Tạ Hồng Nghĩa vốn đã suy sút, hiện giờ sắc mặt vàng như nến, cực kỳ tiều tụy.



Nhưng lão có chết cũng không hô đau, ngược lại nhếch miệng cười to như một kẻ điên: “Vì nó là con của Cố Phi nên mày xem trọng nó? Vừa nghe có liên quan tới nó liền chạy tới đây?”



“Mạt Thanh Hiền, mày đừng quên, nó là con cháu Tạ gia, chảy máu của Tạ gia, nó không phải là con của Mạt Thanh Hiền, Cố Phi cũng chưa từng thích mày.”



Lão cho rằng có thể tổn thương Thẩm Thanh Huyền, cho nên cố gắng buông hết mọi lời ác độc.



Song thực tế Thẩm Thanh Huyền nào để ý? Đừng nói đau lòng, ngay cả lông mày y cũng chả thèm nhíu lấy.



Tạ Hồng Nghĩa điên cuồng phát tiết hận ý trong lòng, tiếp tục nói: “Mày khổ cực nuôi Tạ Kiến Thâm khôn lớn, nhưng tới khi nó biết thân thế của mình, biết Tạ gia bị mày hủy, để coi nó có hận mày hay không!”



Lời này chọc trúng tâm sự Thẩm Thanh Huyền … việc này đúng là tiến thoái lưỡng nan.



Thẩm Thanh Huyền mất kiên nhẫn, dùng lực nghiền vai lão: “Nói hết chưa?”



Tạ Hồng Nghĩa đau thấu tim, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, môi tái nhợt, giọng nói run rẩy: “Mày … mày cho rằng … tại sao tao nhất định phải bắt được Tạ Kiến Thâm! Mày cho rằng vì sao bố tao khăng khăng muốn Tạ Uẩn kế thừa Tạ gia? Mày …”



Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu mày: “Tại sao?” Vấn đề này cũng khiến y trăn trở nhiều năm, càng hiểu về Tạ gia, y càng không rõ vì sao Tạ lão gia tử để lại di chúc như thế.



Tạ Hồng Nghĩa lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: “Mày lại đây … tao nói cho mày nghe.”



Thẩm Thanh Huyền không động đậy, lạnh lùng bảo: “Muốn nói thì nói, không nói thì thôi.”



Tạ Hồng Nghĩa tỏ vẻ tiếc nuối, thấp giọng bảo: “Tạ Kiến Thâm là …”



Giọng lão ngày càng thấp, Thẩm Thanh Huyền tai thính mắt tinh nên nghe rất rõ, song Tạ Hồng Nghĩa lại không nói nữa.



Máu tươi tràn ra từ khóe miệng lão, Thẩm Thanh Huyền vội vàng ra tay, nhưng đã chậm một bước, lão già này đã cắn lưỡi tự vẫn!



_____



Tiểu kịch trường:



Chiêu này của Tạ lão đầu gọi là: Chết rồi cũng phải khiến mày buồn nôn.