Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 140 : Tôn chủ đại nhân không ghen thì thôi, một khi ghen liền muốn bạo lực gia đình!
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
Thấy Thẩm Thanh Huyền như thế, Chu Trì liền biết: Bỏ mẹ rồi, hại chết cháu mình rồi!
Gã cứ tưởng Thẩm Thanh Huyền giận vì tính hướng của Cố Kiến Thâm, nào có biết y đang ghen.
Chu Trì tự nhận là thế gian này, ngoài cố Phi ra thì người duy nhất có thể tâm sự việc này với Thẩm tiên sinh chỉ còn mỗi gã, cho nên chủ động xin đi giết giặc, trải đường cho Cố Kiến Thâm, nào ngờ gã vừa nhắc Thẩm Thanh Huyền đã trợn mắt thế kia, nếu đổi thành Cố Kiến Thâm …
Chu Trì nhớ tới hồi đó bị “măng xào thịt” mà không khỏi sợ hãi.
(Măng xào thịt ở đây là dùng roi để quất:v)
Cháu trai, tự cầu phúc nhé, chú chỉ có thể giúp con tới đây thôi!
Thẩm Thanh Huyền ghen thì ghen đó, nhưng không ghen đến mức mất lý trí, vừa nghe xong thì thấy trong lòng toàn mùi chua, nhưng cân nhắc kĩ lại có thể đoán được nguyên do.
Tám phần là Chu Trì hiểu lầm, sao Cố Kiến Thâm có thể thích người khác?
Tuyệt đối không có khả năng.
Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại.
Chu Trì thấp thỏm bất an, dè dặt dịch ra cửa.
Thẩm Thanh Huyền lập tức lườm gã: “Không cho nói việc này ra ngoài!”
Chu Trì vội đáp: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không.” Gã tưởng Thẩm Thanh Huyền dặn chuyện tính hướng của Cố Kiến Thâm. Đương nhiên chuyện này phải giấu kĩ rồi, dù gã thông cảm, nhưng đa số người xã hội này sẽ không hiểu, Cố Kiến Thâm mới mười tám, không cần phải chịu đựng những thứ này.
Thẩm Thanh Huyền lười giải thích, dù sao ý y cũng không khác mấy.
Chu Trì ở lại, Thẩm Thanh Huyền đi vào phòng mình, y vẫn thấy khó ở, trên lý trí thì hiểu đó, nhưng trên tình cảm lại nhịn không được mà chua chát.
Yêu là tin tưởng, mà yêu cũng vừa là không tin tưởng.
Lòng người là điều kỳ lạ nhất.
Thẩm Thanh Huyền không thể nào tập trung vào công việc, quẳng hết việc gấp trên tay rồi về nhà.
Vừa vào cửa y liền đụng phải Cố Kiến Thâm đang ra ngoài.
Hai chiếc xe lướt qua nhau, trong lòng Thẩm Thanh Huyền dâng lên một ngọn lửa khó thể giải thích.
Đã trễ thế này còn muốn đi đâu?
Thẩm Thanh Huyền định gọi điện cho Cố Kiến Thâm, vừa khéo Cố Kiến Thâm đã gọi tới.
“Tối nay con ra ngoài ăn.”
Người đã đi, Thẩm Thanh Huyền gọi về thì không hay cho lắm, đành nói: “Ừ.”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, Cố Kiến Thâm nói: “Con cúp máy đây, có lẽ sẽ về hơi muộn.”
Nếu là trước đây Thẩm Thanh Huyền sẽ không để bụng, tuổi trẻ mà, chơi nhiều với bạn học là chuyện tốt, y cũng không phải loại cha mẹ bảo thủ mà đi tính toán chi li những chuyện này.
Chát!
Thẩm Thanh Huyền không nhịn được nữa, cho hắn một tát.
Lần này thực sự dùng sức. Cả đời này, Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn nâng niu Cố Kiến Thâm trong lòng bàn tay, đừng nói là tát, ngay cả một câu nặng lời với hắn cũng chưa từng nỡ.
Cố Kiến Thâm lại không hề thấy đau, nỗi đau da thịt sao có thể bằng đau đớn khi trái tim bị đào khoét?
Hắn chẳng qua chỉ thích đàn ông, bại lộ tính hướng của mình mà y đã giận như thế, nếu để y biết tâm tư thật sự của hắn …
Nghĩ đến đây, Cố Kiến Thâm cảm thấy trước mắt đen kịt một màu, không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Làm sao bây giờ? Rốt cục nên làm gì bây giờ? Vì cớ gì muốn hắn gánh chịu tội nghiệt này, vì cớ gì y lại là bố hắn!
Tựa như dây cung đã căng hết cỡ, giây tiếp theo sẽ đứt đoạn, cho nên Cố Kiến Thâm bất chấp, tiếp tục nói: “Con chuẩn bị du học nước ngoài, sau này không định về nữa, bố yên tâm, nhất định sẽ không …”
“Ra nước ngoài?” Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình đã tức lắm rồi, nào ngờ lại bị gõ thêm một gậy, y nhìn Cố Kiến Thâm với vẻ không dám tin, gằn từng chữ mà hỏi hắn, “Sau này không định quay về?”
Cố Kiến Thâm không nhìn y, hé môi đáp: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Con có biết chính phủ không cho phép bố ra nước ngoài không?”
Cố Kiến Thâm: “Biết.”
Thẩm Thanh Huyền tức quá mà cười: “Cho nên về sau con không muốn gặp lại bố nữa?”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng, xem như đã chấp nhận.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú hắn thật lâu, cuối cùng xoay người lên lầu.
Y vừa đi, Cố Kiến Thâm lập tức như mất hết sức, suy sụp ngã ngồi trên sofa.
Vào thư phòng, Thẩm Thanh Huyền cầm súng, bắn đùng đùng đùng vào vách tường hơn mười phát.
Vách tường vỡ nát nom rất đáng thương. Giữa mùi thuốc súng nồng nặc cùng tro bụi tung bay, Thẩm Thanh Huyền vậy mà bình tĩnh trở lại.
Y biết nãy giờ Cố Kiến Thâm toàn nói lời trái lương tâm.
Gì mà có thiện cảm với Tần Trúc? Không có khả năng, hắn đang cố ý chọc giận y.
Chỉ vì hắn không thể thương y.
Thẩm Thanh Huyền nhắm nghiền mắt, khi mở ra đã quyết định chủ ý.
Không đợi được tới sinh nhật Cố Kiến Thâm, y phải mau chóng để lộ chuyện mình không phải cha ruột của hắn cho hắn biết.
_____
Tiểu kịch trường:
Cố Kiến Thâm (thấp thỏm): Ta cũng không ngờ mình lại gan tới thế …