Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 147 : Yêu cầu ngọt ngào

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền chuẩn bị tâm lý đầy đủ, rõ ràng Cố Phi đã nhận ra rồi … ầy … thiệt là một lời khó nói hết.



Mặc dù Cố Phi vô cùng cảm kích y, tuy rằng y và lão công thân mật là chuyện thiên kinh nghĩa địa.



Nhưng phải nói thế nào đây? Sợ rằng sau này xấu hổ sẽ quấn thân như gió rồi.



So ra thì Cố Phi trông tự nhiên hơn, còn lo lắng cho thân thể của Thẩm Thanh Huyền – đương nhiên cô sẽ không nhắc.



Thẩm Thanh Huyền: “Ngồi đi.”



Cố Phi bắt chuyện rất tự nhiên: “Mấy năm nay em vất vả rồi.”



Nhìn gia nghiệp, thân phận to lớn cùng với thân thủ kinh người và coi thường mạng người kia, đủ để thấy mười tám năm qua, Thẩm Thanh Huyền đã phải sống những tháng ngày liếm máu trên dao như thế nào.



Một thiếu niên cơ khổ không nơi nương tựa, mang theo một đứa bé – đến cùng đã trải qua những chông chênh và đau khổ gì mới có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự khó mà tưởng tượng.



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đó không là gì cả.”



Y nói thật, nhưng người khác nghe vào lại cho đó là khiêm tốn.



Hai người trò chuyện về những chuyện xảy ra mấy năm nay, mặc dù đã lâu nhưng tình cảm là thứ rất kỳ diệu, đôi khi sẽ bị bão cát thời gian mài mòn không còn sót lại gì, thảng hoặc lại tích lũy theo thời gian trở nên ngày càng sâu đậm.



Hiển nhiên Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi thuộc vế sau.



Đặc biệt là sau khi cùng trải qua cửu tử nhất sinh, giờ đây họ chính là người tin tưởng nhau nhất.



Tán gẫu một hồi, lúng túng qua đi, Thẩm Thanh Huyền hắng giọng vào chủ đề chính.



“Có lẽ Tiểu Thâm thích em.”



Y cứ thẳng thừng nói ra như thế, mặc dù không nhìn vào mắt Cố Phi, nhưng giọng nói coi như vẫn bình tĩnh: “Lúc còn ở căn cứ, ý thức nó vẫn rõ ràng, gọi tên em, còn bày tỏ tâm ý.”



Y đã đề phòng khả năng Cố Phi khó thể chấp nhận, nào ngờ cô lại bảo: “Chị biết.”



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn cô.



Cố Phi mỉm cười, người phụ nữ gần bốn mươi vẫn giữ nguyên dung mạo hồi đôi mươi, nhưng ánh mắt trầm lắng hơn trước, cô nói: “Lúc bọn em vừa đi ra chị đã nhận thấy.”



Mọi người thường bảo trực giác của người mẹ rất tốt, hoặc là giác quan thứ sáu của người phụ nữ, khi gặp Cố Kiến Thâm, chứng kiến ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, cô đã hiểu.



Cố Kiến Thâm thích Thẩm Thanh Huyền, không phải chuyện ngày một ngày hai.



Thẩm Thanh Huyền không khỏi cảm thấy mắc cỡ, nói: “Rõ ràng vậy ư …”



“Em để bụng không?” Cố Phi hỏi y.




Thẩm Thanh Huyền: “Nếu cậu thắng, tôi sẽ nói cậu biết, chuyện cậu muốn biết nhất.”



Đôi mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên sáng ngời: “Chuyện gì cũng được ư?”



“Gì cũng được,” Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, “Điều kiện tiên quyết là cậu phải thắng.”



Cố Kiến Thâm đáp: “Được!”



Hắn vừa dứt tiếng, Thẩm Thanh Huyền đã leo lên đỉnh núi nhanh hơn một bước.



Nếu so sánh thì Cố Kiến Thâm không thắng được y, mặc dù thân thể hai người đều có chất lượng hàng đầu, song kiểu gì Thẩm Thanh Huyền cũng đã dốc lòng “tu luyện” hơn mười năm, sao Cố Kiến Thâm một thân cơ bắp có thể so bì.



Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dẫn trước, bất kể Cố Kiến Thâm đã đẩy tốc độ lên cao nhất, y vẫn dẫn trước hắn.



Thấy đỉnh núi ngày càng gần, thắng bại sắp được quyết định.



Cố Kiến Thâm lại chẳng hề có ý định từ bỏ, hắn dùng sức chạy về trước, dùng tốc độ người thường khó thể tưởng tượng, cố gắng đuổi theo Thẩm Thanh Huyền.



Còn vài bước nữa là đến đỉnh núi, Thẩm Thanh Huyền chợt quay đầu, nhìn Cố Kiến Thâm ở phía sau.



Y hỏi hắn: “Biết rõ thất bại vẫn không muốn bỏ cuộc sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Không.” Chuyện có liên quan đến y, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.



Chẳng ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói một câu không liên quan: “Tôi lớn hơn cậu mười bảy tuổi.”



Cố Kiến Thâm không lên tiếng, hắn vẫn đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người.



Thấy hai người sắp sửa sóng vai, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên ấn trán hắn.



Hai người chênh nhau hai bậc thang.



Thẩm Thanh Huyền nhìn xuống, tựa như muốn nhìn vào đáy lòng hắn: “Cậu có thể thắng, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện.”



Cố Kiến Thâm ngửa đầu, mồ hôi trên trán tăng thêm sự gợi cảm lên ngũ quan anh tuấn, hắn nói: “Anh nói đi.”



Thẩm Thanh Huyền nắm tay kéo hắn lại gần, sau đó đẩy lên những bậc thang cuối cùng.



Cố Kiến Thâm đứng trên đỉnh núi, đổi thành Thẩm Thanh Huyền ngước nhìn hắn.



Dung mạo hắn phơi bày dưới ánh mặt trời, đẹp đến nỗi cảnh đẹp phía sau phải làm nền.



Y hỏi hắn: “Cố Kiến Thâm, nếu tôi chết, cậu có thể chết cùng tôi không?”