Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 148 : Sự khởi đầu tốt đẹp

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Họ kém nhau mười bảy tuổi, trong mắt nhân loại thì khá là dài.



Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ trong lòng, cũng biết mình sống lâu hơn người thường, nhưng Cố Kiến Thâm cũng có khả năng đó.



Đến lúc đó, y không thể không rời khỏi thế giới này vì tuổi già, mà để lại Cố Kiến Thâm Cố Kiến Thâm một mình ở đây mười mấy năm thì tội lắm.



Ngay cả thời gian ngắn ngủi như thế, Thẩm Thanh Huyền cũng không đành lòng để hắn cô độc một mình.



Suy nghĩ của y là thế, nhưng vào tai Cố Kiến Thâm lại mang một hàm nghĩa khác.



Thẩm Thanh Huyền để ý chênh lệch tuổi tác giữa họ, nếu để ý, có phải nghĩa là y …



Cố Kiến Thâm rất sợ tự mình đa tình, cho nên chẳng dám nghĩ nhiều, rồi dứt khoát đồng ý: “Được!”



Trong mắt Thẩm Thanh Huyền ánh lên ý cười, như tỏa sáng dưới những tia nắng vỡ vụn, y lại hỏi hắn: “Cậu có biết nó có nghĩa gì không?”



Cố Kiến Thâm chỉ lẳng lặng nhìn y, mắt quên cả chớp.



Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Nghĩa là, ba mươi năm sau cậu phải đối mặt với một ông già, qua ba mươi năm nữa cậu phải rời đi cùng người ấy, dù còn sống được mười mấy năm nữa, cậu vẫn phải cùng tôi …”



Trong lòng Cố Kiến Thâm vỡ òa vì vui sướng, hắn chỉ quan tâm một việc: “Anh sẽ ở bên tôi sao?”



Thẩm Thanh Huyền bước lên bậc thang cuối cùng, ôm mặt rồi hôn hắn.



Tất cả ngôn từ đều không chống cự nổi nụ hôn triền miên này.



Không ở bên nhau, thì cần gì hỏi những điều ưu trước họa sau này?



Không ở bên nhau, thì cần gì xin cùng xuống hoàng tuyền?



Khi cánh môi Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm tách ra, y kề vào chóp mũi hắn và nói rằng: “Đồ ngốc.”



Cố Kiến Thâm lại hôn y.



Trên Vạn Tú sơn không một bóng người, chỉ có những biệt thự ngay ngắn xinh đẹp.



Thẩm Thanh Huyền muốn đến đây, tất nhiên đã sớm cho người chuẩn bị mọi thứ.



Bọn họ vào phòng, nụ hôn ngọt ngào vì không gian chật hẹp mà không ngừng lên men, khát vọng đáy lòng giải phóng vì thoát khỏi khỏi gông xiềng.



Thẩm Thanh Huyền cười với vẻ rất đỗi dịu dàng, tiếp nhận Cố Kiến Thâm một cách trọn vẹn.


Đương nhiên khi đó Thẩm Thanh Huyền đã tẩy trắng Hạ Hưng hoàn toàn, không có chút bối cảnh đen tối nào, biến hóa nhanh chóng thành tập đoàn đa quốc gia, còn tấn công vào nghiên cứu thuốc điều trị ung thư.



Vào lúc Thẩm Thanh Huyền bốn mươi sáu tuổi, Chu Trì mới biết quan hệ của y và Cố Kiến Thâm.



Dùng cái gì để hình dung Chu đại thiếu hả … À, tâm trạng của người đã là nửa Chu lão gia tử thế nào?



Cằm rơi xuống đất, nằm yên vị dưới đất, như thế gần mười tám lần.



Mặc dù đã hơn năm mươi nhưng tính Chu Trì vẫn không thay đổi, gã tìm Thẩm Thanh Huyền, lén la lén nút nói: “Người anh em bản lĩnh lắm, con dâu nuôi từ bé luôn, đúng là …”



Nuôi, con, dâu, từ, bé … Rất có hình tượng chứ sao.



Thẩm Thanh Huyền nhoẻn miệng cười một cách không phúc hậu.



Thật ra Chu Trì khá lo lắng, dù gì Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm chênh lệch tuổi tác rất nhiều, bất cứ ai quan tâm đều sẽ để ý.



Nhưng nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Huyền mười năm như một, gã thở dài: “Cậu đó, đúng là may mắn, dường như không biết già.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn gã: “Anh cũng đâu già.”



Chu Trì lăn lộn trong giới giải trí nên rất chú trọng hình tượng và bảo dưỡng, tuy đã hơn năm mươi, nhưng trông tuấn tú cứ như ba mươi.



Chu Trì trợn mắt: “Cho cậu xem cái này hay lắm.”



Gã tém kiểu anh tuấn của mình sang một bên …



Thẩm Thanh Huyền cười nghiêng ngả, nếp tóc này … thảm quá rồi!



Chu Trì u oán hỏi: “Đẹp trai không?”



Thẩm Thanh Huyền an ủi gã: “Được rồi, anh không tém ai mà biết?”



Chu Trì căm phẫn: “Tôi biết!”



Đúng là ngược mà, một đại thúc đẹp giai như thế, vậy mà vừa vén tóc đã thành ông già, chậc chậc …



Thẩm Thanh Huyền đành nói: “Khụ, ăn nhiều chút đồ bổ …:”



Chu Trì nhìn mái tóc vừa đen vừa dày của y, hâm mộ tới mức nghiến răng nghiến lợi.



Người so với người … tức chết mà!