Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 149 : Bên nhau cả đời, họ đã làm được rồi

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Vào năm thứ mười tám hai người ở bên nhau, Cố Kiến Thâm ba mươi sáu, Thẩm Thanh Huyền đã sắp năm mươi ba.



Sự khác biệt về tuổi tác này nghe thật đáng sợ.



Một người vẫn trong độ tuổi hào hoa phong nhã, một người đã vào trung lão niên, vừa nghĩ đã thấy lạnh lùng.



Từ năm bốn mươi chín tuổi, Thẩm Thanh Huyền không tổ chức sinh nhật nữa, tất nhiên y chỉ vờ cáu kỉnh để Cố Kiến Thâm yên tâm mà thôi.



Ở bên nhau nhiều năm, người này vẫn thận trọng dè dặt, làm Thẩm Thanh Huyền rất mong mình mau già.



Y thành “ông già” rồi, Cố Kiến Thâm sẽ an tâm chứ?



Y không sợ Cố Kiến Thâm không thích y, nếu không thích, ha ha … chết rồi về giải quyết.



Thẩm Thanh Huyền nghĩ thật hay, y càng e ngại tuổi tác, Cố Kiến Thâm càng đau lòng, cũng càng yên tâm.



Sự đắn đo trong lòng ấy hệt như cưới được người vợ xinh đẹp, sợ vợ chạy cho nên mong vợ già để chạy hết được?



Thẩm Thanh Huyền: “…” Sao tự dưng ngứa tay ghê?



Khi Cố Kiến Thâm ba mươi tám, nhờ những thành tựu nổi bật của mình mà giành được giải thưởng lớn thế giới, có thể nói là nổi tiếng khắp nơi, đáng để “lưu truyền sử sách”.



Đương nhiên hai người họ đã lưu truyền nhiều lần rồi, thêm lần này cũng chẳng có gì để ngạc nhiên.



Tuy nhiên, những cống hiến ấy thật sự giúp cho sự phát triển của loài người vượt qua các rào cản trước đó, sáng tạo thêm nhiều khả năng hơn.



Một giải thưởng như thế rất đáng để kỉ niệm.



Thẩm Thanh Huyền rất mừng, “chú Chu” cũng được thơm lây, Cố Phi thì mừng rỡ với khóe mắt hằn vết chân chim.



Mấy năm nay Cố Phi cũng chăm lo cho sự nghiệp của mình.



Cô là sinh viên ưu tú chuyên ngành lịch sử, sau mười tám năm yên lặng, cuối cùng cũng lần nữa bước lên đường xưa, bắt đầu nghiên cứu khảo cổ học.



Những năm qua, cô đi khắp giang nam đại bắc, nhờ có sự chuyên tâm trầm tĩnh, cô phát hiện rất nhiều quá khứ bị lãng quên, thậm chí còn đào được đồ cổ thời Kim quốc chìm sâu trong đất.



Đây đúng là đoạn lịch sử đen tối của Thẩm Thanh Huyền!



Y rảnh rỗi đến nghe bài phát biểu khảo cổ của Cố Phi, nghe xong da gà dựng hết lên, nghĩ lại đã thấy hết hồn!



Tốt xấu gì y cũng hiểu biết về Vệ triều, tất cả đều vì làm nhiệm vụ, cả quá trình chỉ chăm chăm dỗ dành Cố Kiến Thâm.



Còn Kim quốc thì đúng là ngược tâm cả đời: Cả đời xem mình là thế thân, không dám nói cũng chẳng dám nhắc, rõ ràng cùng Cố Kiến Thâm ôm nhau ngủ, nhưng đêm khuya gặp ác mộng vẫn sẽ bừng tỉnh, vì e ngại nên không ngừng cầu hoan, làm cho đến khi sức cùng lực kiệt, đại não không còn cách nào suy xét y mới có thể ngủ tiếp.



Thẩm Thanh Huyền nghĩ lại đã thấy đau đầu! Nếu người phát biểu không phải Cố Phi, y nhất định đã dùng thật nhiều tiền phá ngang, dìm cả Kim quốc chìm xuống đáy biển một vạn năm!



Không … một vạn năm không đủ, phải vạn vạn năm mới được!



Đáng tiếc Cố Phi quá đỗi hưng phấn, cực kỳ hứng thú với vị vương tử diệt quốc Thẩm Thanh Liên có mệnh đời nhấp nhô.



Thỉnh thoảng trò chuyện, Cố Phi sẽ nói với Thẩm Thanh Huyền: “Thẩm Thanh Liên này chỉ khác tên em có một chữ.”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Đúng là tên khác một chữ, nhưng người thì là một đó.
Đến lúc đó Thẩm Thanh Huyền có chê hắn không?



Thẩm Thanh Huyền nhận ra hắn mất tập trung, nhìn hắn rồi lại gọi một tiếng.



Trong mắt trong lòng Cố giáo sư chỉ được có y.



Hai người chơi “thầy trò” play cực kỳ hăng hái.



Cố Phi sống đến chín mươi lăm tuổi, có thể nói rất thọ.



Khi cô đi, Thẩm Thanh Huyền không khóc, nhưng trong lòng rất khó chịu.



Với y, mấy chục năm ngắn ngủi này cùng lắm chỉ thoáng qua chớp mắt.



Nhưng thời gian là thứ kỳ lạ nhất, nó có thể rất dài mà cũng có thể rất ngắn.



Sinh mệnh Cố Phi rất ngắn, nhưng cô để lại cho Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm rất nhiều.



Như Thẩm Thanh Huyền đã nghĩ, cuối đời Cố Kiến Thâm mới cảm nhận được tình thương thật sự của mẹ, tình yêu thuần túy không cần đáp lại của một người mẹ.



Cố Phi đi rồi, Thẩm Thanh Huyền không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa.



Về phần Chu Trì, gã đã thành lão gia tử chân chính rồi.



Gã tìm được bạn đời vào năm bốn mươi tuổi, bọn họ hay cãi nhau, Thẩm Thanh Huyền cứ nghĩ họ sẽ chia tay, kết quả lại làm hòa.



Vậy nên tình cảm có muôn vàn hình thái, kỳ diệu như Chu Trì và người yêu của gã.



Tới từng tuổi này, Chu lão gia tử đã về hưu, nhưng vẫn hay ngứa da, gã nhìn Thẩm Thanh Huyền, không kìm được lải nhải: “Cậu là đồ yêu tinh.”



Thẩm Thanh Huyền sợ mình tấp một phát làm nát mấy cái xương rệu rã của hắn, cho nên kiềm chế.



Chu Trì hết nhìn Thẩm Thanh Huyền lại nhìn sang Cố Kiến Thâm, thở dài: “Thật sự không ngờ hai người có thể đi đến tận bây giờ.”



Cặp đôi không được người đời coi trọng lại có thể ngọt ngào cả đời, tình yêu quả thật diệu kỳ.



Đến lượt Chu Trì đi, Thẩm Thanh Huyền nhìn người yêu đã già, bỗng cảm thấy thú vị, bèn hỏi hắn: “Cậu có tin tôi yêu cậu không?”



Cố giáo sư dù già cũng là ông lão đẹp trai: “Tin chứ.”



Tin tưởng hoàn toàn, tin tưởng triệt để, tin tưởng thật sự.



Thẩm Thanh Huyền hài lòng cười, y nắm tay Cố Kiến Thâm, khẽ nói: “Chúng ta cùng đi.”



Trong mắt Cố Kiến Thâm cũng ngập tràn ý cười, đáp: “Được.”



Bên nhau cả đời, họ đã làm được rồi.



_____



Cuối cùng tôi đã xong thế giới này Orz, hy vọng có thể xong luôn Lan Phất trước khi vô mùa bận _(:3JZ)_