Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 15 : Cố Kiến Thâm ngứa ngáy trong lòng, sao có thể buông y ra, hận không thể ôm người về Duy Tâm Cung khóa lại

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền đương nhiên vì nhiệm vụ trên ngọc giản.



Tuy nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng thang trời thực sự có thêm năm viên gạch, chuyện này là không thể nghi ngờ.



Đại đạo là thế, dốc lòng tu luyện là việc nên làm.



Đó cũng là quan niệm tu hành của Thiên Đạo từ trước tới nay.



Đương nhiên Thẩm Thanh Huyền sẽ không nói những việc này cho Cố Kiến Thâm hay.



Hiện giờ Cố Kiến Thâm ra vẻ ngàn tốt vạn tốt, đó là vì không làm gì được y, nếu để hắn biết khôi phục thang trời có liên quan tới hắn, biết đâu chừng Cố Kiến Thâm lại làm ra chuyện thiêu thân gì nữa.



Thẩm Thanh Huyền sẽ không để nhược điểm của mình lọt vào tay Cố Kiến Thâm.



Suy nghĩ trong lòng Cố Kiến Thâm cũng phải giống y tám chín phần mười, đương nhiên ngoài miệng thì tràn đầy thâm tình: “Luận đạo gặp gỡ lần đầu, hồn bay mộng còn vương vấn, luôn ngóng trông có thể gặp lại sư thúc, trùng hợp nhận ra ngài đã tới bí cảnh Nguyệt Lạc, cho nên mới theo tới đây.”



Theo lý luận … Cố Kiến Thâm thực sự muộn hơn Thẩm Thanh Huyền một bước, nói vậy dường như cũng không có gì sai.



Thẩm Thanh Huyền gặp chiêu phá chiêu:



“Túc Vũ muốn xuống núi rèn luyện, nhân lúc ta rảnh rỗi nên dứt khoát dạo quanh một vòng, thuận tiện nhìn xem đạo tu hành của tu sĩ hiện giờ ra sao.”



Cố Kiến Thâm lại nói:



“Ra là thế.”



Thẩm Thanh Huyền khách sáo đáp:



“Thế nhưng không ngờ hành động lần này lại làm phiền Bệ hạ.”



Cố Kiến Thâm: “Sao có thể nói thế? Có thể gặp mặt sư thúc là vận may của Cố Kiến Thâm.”



Thẩm Thanh Huyền ngoài mặt khẽ cười, trong lòng lại ha ha ha.



Nhìn thì có vẻ đều đang trả lời câu hỏi của nhau, trông như thể đều có đủ lý do có lý có cứ, nhưng thực chất … hai người tâm ý tương thông cùng nghĩ: Thẩm Thanh Huyền (Cố Kiến Thâm) rốt cuộc muốn làm gì.



Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/



… Được rồi, người ta chỉ dám nói trong lòng thôi mà QAQ!



Tiếp tục trò chuyện cũng chỉ toàn lời nói nhảm thiếu muối dông dài, Thẩm Thanh Huyền không muốn lại lãng phí một đêm, y nhắm mắt lại nói:



“Ngủ đi.”



Cố Kiến Thâm nhìn hàng mi như cánh bướm của y, chậm rãi nói:



“Được.”



Lần này hai người không tích cực nữa, không cần tranh ai ngủ trước ai ngủ sau …



Dù sao việc đi ngủ với họ mà nói không giống với những người khác.



Dù có ngủ thiếp đi, thần thức họ vẫn tỉnh, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay sẽ lập tức thanh tỉnh, hoàn toàn không cần lo lắng đối phương thừa dịp ngủ đánh lén.



Ước chừng là Thẩm Thanh Huyền ngủ trước, Cố Kiến Thâm cũng không muộn hơn y bao nhiêu, suy cho cùng cũng bị lăn qua lộn lại cả ngày, mệt tới mức buồn ngủ đột kích, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.


Thẩm Thanh Huyền trừng hắn, lúc tay Cố Kiến Thâm rút ra, vậy mà véo mặt y một cái.



Không sai … là véo … thật sự véo … véo khuôn mặt của người đứng đầu Thiên Đạo …



Trong thoáng chốc, cả bí cảnh Nguyệt Lạc đều rung lên!



Túc Vũ sợ tới mức vội vàng bò dậy:



“Sao đó? Xảy ra chuyện gì?”



Sát khí này thiệt đáng sợ, chẳng lẽ có mãnh thú cấp cao ẩn hiện?



Không chỉ Túc Vũ, tất cả tu sĩ trong bí cảnh Nguyệt Lạc đều hoảng sợ, một đám móc pháp khí, ngưng thần đề phòng.



May mà sát khí này thu lại trong chớp mắt, bí cảnh Nguyệt Lạc lại khôi phục dáng vẻ yên bình.



Thẩm Thanh Huyền quay lưng lại, quấn bên trong túi ngủ buồn bực không lên tiếng.



Đáy mắt lẫn khóe miệng Cố Kiến Thâm đều là ý cười, tâm trạng tốt không tưởng nổi.



Sao Thẩm Thanh Huyền có thể nhẫn nhịn hả? Phải nói ngọc giản huynh càng vất vả công lao càng lớn đó mà.



Ngay khi sát tâm Thẩm Thanh Huyền đại thắng, dòng chữ trên ngọc giản “Thứ tư, không được nổi sát tâm với Cố Kiến Thâm” càng chuyển đậm màu, sắp trở thành đen thui.



Đồng thời, ngọc giản lại xổ ra hàng chữ: “Bổ sung: biến thành thâm đen liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”



Thế rồi sáu viên gạch đáng thương nằm trên thang trời cực kỳ hợp tình hình mà lắc lư, rất có tư thế ngươi dám giết Cố Kiến Thâm ta liền rơi xuống chết cho ngươi xem …



Thẩm Thanh Huyền: “……” Chỉ có thể nhịn!



Vì lần Thẩm Thanh Huyền giận dữ này, bí cảnh Nguyệt Lạc dẫn tới vô số đại năng … xem trọng.



Linh khí dồi dào cao ngất trời này! Sát ý kinh người giống như núi như biển vậy!



Chẳng lẽ có thánh vật xuất thế? Chẳng lẽ có mãnh thú thành thánh?



Trong lúc nhất thời bên Thiên đạo là thế này, mà phía Tâm Vực cũng thế, một đám nguyên lão các cấp tổ chức hội nghị, trao đổi dị tượng ở Nguyệt Lạc.



Đương nhiên vẫn chưa đủ để sáu phái Thiên Đạo và Duy Tâm Cung đều xem trọng.



Dẫu sao thì Diệp Trạm, Tăng Tử Lương … còn có các hộ pháp Duy Tâm Cung đều là đại năng áp trận quan trọng, chút việc nhỏ này không đáng để bọn họ để bụng.



May mà họ không để bụng, không thì bí cảnh Nguyệt Lạc trăm phần trăm bùng nổ tại chỗ.



Chưa đề cập tới đám người Tăng Tử Lương, kẻ sùng bái Tôn chủ như Diệp Trạm nhất định sẽ phát hiện linh khí kia đến từ chính Tôn chủ nhà mình, vậy còn không ngay lập tức chạy tới bí cảnh Nguyệt Lạc? Lấy tu vi của hắn, bí cảnh Nguyệt Lạc từ nay về sau có thể đổi tên thành phế tích Nguyệt Lạc.



Ba ngày sau, Túc Vũ rời khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đương nhiên cũng đi theo.



Năng lực học tập của tiểu hoa đào rất mạnh, những gì có thể dạy Cố Kiến Thâm đều dạy, về sau thì cần tu hành một tâm pháp thích hợp.



Thẩm Thanh Huyền đang định hỏi dự định sau này của tiểu hoa đào, ngọc giản của y lại lấp lóe.



“Thứ mười, cùng Cố Kiến Thâm bái nhập một tông môn.”



“Thứ mười một, cùng Cố Kiến Thâm ở chung một phòng.”