Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 16 : Ghen rồi?

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Bái nhập cùng tông môn?



Thẩm Thanh Huyền càng sâu sắc cảm thấy ngọc giản là đứa thiểu năng trí tuệ.



Y và Cố Kiến Thâm là đồng môn, luận bối phận Cố Kiến Thâm còn phải gọi y một tiếng sư thúc, vốn đã cùng một môn phái, còn cần gì bái nhập cùng tông môn nữa?



Ngọc giản vẫn chưa tắt thở, nó vội vàng hiện một hàng chữ:



“Bổ sung: Quá khứ không tính, chỉ xem hiện tại!”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Ngọc giản sợ đại lão không rõ, mau chóng hiện thêm hàng nữa:



“Bái nhập cùng tông môn, ở cùng một phòng ký túc, làm …”



Còn chưa dứt câu, ngọc giản đã hết thở.



Ngu xuẩn …



Thẩm Thanh Huyền thiệt sự không hiểu, vì cớ gì đại đạo chỉ phái thứ ngu ngốc này đến trợ giúp y phục hồi thang trời.



Quên đi, nể mặt thang trời, không thèm so đo với ngươi.



Bái nhập tông môn không khó, khắp thiên hạ nhiều môn phái như thế, y muốn đi nơi nào ai cũng không ngăn được, vấn đề là làm thế nào có thể cùng Cố Kiến Thâm bái nhập cùng tông môn.



Gia hỏa này là Đế tôn Tâm Vực, liệu sẽ bằng lòng bái nhập tông môn của Thiên Đạo ư?



Ra khỏi bí cảnh Nguyệt Lạc, bên ngoài có không ít tông môn đang chiêu mộ đệ tử.



Đó cũng là chỗ tốt của việc dũng cảm xông vào bí cảnh Nguyệt Lạc, bí cảnh này chỉ có một cửa ra, chỉ cần có thể bước ra từ nơi này chứng tỏ đã vượt qua toàn bộ bí cảnh, chứng minh bản thân nhất định có thực lực và cơ duyên.



Một vài tông môn nhỏ vì muốn thu nhận đệ tử ưu tú, hàng năm đều đóng quân nơi đây, hy vọng có thể gặt hái được nhân tài xuất chúng.



Trước khi ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền hỏi Túc Vũ:



“Sau này ngươi có dự định gì không?”



Túc Vũ đáp:



“Ta muốn tiếp tục tu hành.”



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Ngươi quay về Vạn Tú sơn một chuyến, Tôn chủ sẽ an bài giúp ngươi.”



Túc Vũ lại lắc đầu bảo:



“Tôn chủ đại nhân đã để ta xuống núi chính là hy vọng ta tự mình rèn luyện, không chút thành tích sao ta có thể không biết xấu hổ quay về gặp lão nhân gia y.”



Thẩm Thanh Huyền lại nói:



“Vậy ngươi có thể đi gặp Tăng Tử Lương một lần.”



Túc Vũ vội vàng nói:



“Không thỏa đáng, Tăng đại nhân nhất định sẽ cho ta hoàn cảnh tu hành cùng tài nguyên tốt nhất, nhưng như thế không được …”



Ở bí cảnh Nguyệt Lạc mấy ngày qua, Túc Vũ chân thực cảm nhận được chênh lệch giữa mình với những người khác.



Không phải tư chất, không phải tài nguyên mà là kinh nghiệm trải đời.
Nhịn nào, mọi thứ đều vì dời gạch.



Một đêm trôi qua rất nhanh, hôm sau họ cùng nhau đi tới chân núi Tử Ngọ.



Khảo hạch thực sự không khó, trước tiên trèo lên thang núi, sau đó chịu linh áp, rồi lại đến xem linh điền.



Leo thang núi như đang đi chơi xuân, ba người vừa nói vừa cười liền xong việc, tuy đồng hành đã có hai phần ba ngã xuống.



Chịu linh áp thì giống như gãi ngứa, còn chưa cảm nhận được gì đã xong rồi, mặc dù lần này sắc mặt Túc Vũ tái nhợt cộng thêm mồ hôi đầm đìa, song những người khác lại càng run chân suýt chút nữa quỳ xuống.



Cuối cùng chính là xem linh điền.



Thật ra mục đích thực sự của toàn bộ khảo hạch chỉ nằm ở hạng mục sau cùng.



Linh điền là tư chất trời sinh, quy mô càng lớn chứng tỏ lượng chứa linh lực càng sung túc, cứ thế mà tu hành liền làm ít công to.



Làm thế nào để phán đoán linh điền lớn hay nhỏ? Phương pháp đơn giản nhất chính là tiêu hao nó.



Leo thang trời cũng vậy mà chịu linh áp cũng thế, thật ra đều đang tiêu hao, nếu xong hai hạng mục này vẫn còn thừa linh lực, vậy có thể nói tư chất khá tốt, có thể nhập môn.



Nhưng nhập môn còn phân ra nội môn, ngoại môn và đệ tử ký danh.



Sự khác biệt này sẽ được đánh giá tại cửa ải cuối cùng.



Nhằm khích lệ mọi người, nhóm tu sĩ còn liệt kê những phúc lợi có thể hưởng thụ ở từng cấp bậc ra.



Chẳng hạn như đệ tử nội môn có động phủ riêng, tài nguyên rất nhiều, còn có thể được trưởng lão tự mình chỉ dạy, tiền đồ có thể nói là vô lượng, đương nhiên danh sách cực ít, mấy chục năm khó có được một người.



Đệ tử ngoại môn kém hơn một ít, nhưng cũng là đệ tử chính thức của Tử Ngọ Quan, nếu hăng hái cố gắng, về sau cũng sẽ có tiền đồ. Về phần đệ tử ký danh thì không khác gì người hầu.



Thẩm Thanh Huyền không để ý những điều này, y chỉ nhìn thứ có liên quan đến điểm dừng chân kia.



Đệ tử nội môn —— sống một mình.



Đệ tử ngoại môn —— phòng nhỏ hai người.



Đệ tử ký danh —— giường chung.



Túc Vũ nhìn thật cẩn thận, nó nói:



“Phỏng chừng linh lực còn lại của ta có thể vào ngoại môn …”



Nói xong, nó nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền:



“Triêu Yên, nếu chúng ta đều vào ngoại môn, vừa lúc có thể ở cùng nhau!”



Thẩm Thanh Huyền: “!”



Không được … Thiếu niên, ngươi phải vào nội môn!



____



Suy nghĩ của tác giả:



Thẩm Thanh Huyền: Ta muốn ở cùng với Cố Kiến Thâm.



Cố Kiến Thâm: Ta muốn ngủ chung với Thẩm Thanh Huyền.



Túc Vũ: Được được, ta đi ta đi, ta biết ta chỉ là bóng đèn mà QAQ!