Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 17 : Không muốn rời xa ngươi

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Ngoại môn là hai người một phòng nhỏ, đúng lúc phù hợp yêu cầu nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền, chỉ cần y và Cố Kiến Thâm cùng vào ngoại môn là có thể ở chung, nhiệm vụ hoàn thành, mọi người đều vui vẻ.



Điều kiện tiên quyết là không có tiểu hoa đào quấy rối.



Nếu tiểu hoa đào cũng vào ngoại môn, nó nhất định sẽ muốn ở cùng Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền cũng khó lòng mà nói: Ta muốn ngủ với người hầu của ta cơ.



—— Dù sao cũng là người hầu, ngủ ngoại môn làm gì, đi ngủ ngoài cửa.



Vì tránh tình huống này xuất hiện, Thẩm Thanh Huyền nhất định phải đưa Túc Vũ vào nội môn.



Về phần đệ tử ký danh? Tiểu hoa đào sinh ra từ Vạn Tú Sơn, sao có thể đi làm người hầu? Vạn Tú Sơn bọn họ không có ham mê làm tôi tớ cho người ta đâu.



Muốn đưa tiểu hoa đào vào nội môn là chuyện hết sức đơn giản với Thẩm Thanh Huyền.



Chưa kể việc nhỏ như trực tiếp rót linh lực, mở rộng linh điền này, tu sĩ bình thường nghe vào còn thấy khó tin, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại có thể dễ dàng thực hiện.



Có vào nội môn được hay không, đơn giản chỉ cần xem linh điền lớn hay nhỏ.



Y giúp nó mở rộng một phát, chuyện nhỏ thôi ấy mà.



Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng Thẩm Thanh Huyền vẫn dỗ dành Túc Vũ:



“Ừm, nếu chúng ta cùng vào ngoại môn thì ở chung phòng.”



Túc Vũ vui sướng cười tít mắt.



Cố Kiến Thâm nhìn bọn họ, lông mày nhướn lên.



Chẳng lẽ Túc Vũ thực sự cho rằng Cố Kiến Thâm hắn sẽ ngủ ngoài cửa? Không không không, tiểu hoa đào là đứa trẻ ngoan, nó hiểu rất rõ thực lực của Thanh Thâm đại ca, cho rằng tư chất linh điền Cố Kiến Thâm nhất định có tư cách vào nội môn!



Túc Vũ thầm quyết định trong lòng: Chờ Thanh Thâm đại ca vào nội môn rồi, nó nhất định sẽ thay hắn chăm sóc Tiểu Triêu Yên thật tốt!



Đứa trẻ này tốt biết bao, đáng tiếc ba người ắt sẽ có một đứa làm bóng đèn, kỳ vọng của nó chỉ có thể thất bại.



Đến phiên Túc Vũ lên khảo hạch linh điền, nó vẫn thấy hơi căng thẳng, dẫu sao linh lực trong cơ thể còn dư lại chẳng có mấy, lỡ như phạm sai lầm, không cẩn thận trở thành đệ tử ký danh, thế sẽ mất mặt cực kỳ!



Tu sĩ kiểm tra đánh giá dặn nó:



“Thả linh điền ra, nhất định phải dùng hết toàn lực!”



Tiểu hoa đào trịnh trọng gật đầu:



“Vâng!”



Giờ vẫn chưa vội giúp nó mở rộng linh điền, Thẩm Thanh Huyền muốn trực tiếp rót linh lực cho nó, để nó thông qua sát hạch trước đã.




Duyên phận gì đó, đối với Tâm Vực chính là người đã định trước.



Vào ngoại môn cũng được xem là bái nhập cùng tông môn, điều thứ chín hẳn đã hoàn thành.



Chẳng qua ở chung một chỗ vẫn chưa đạt, Thẩm Thanh Huyền không đi kiểm tra ngọc giản làm gì.



Vốn cho rằng chỉ cần đồng thời vào ngoại môn, còn quen biết nhau, nhất định có thể ở cùng phòng, kết quả Tử Ngọ Quan lại còn có quy định rút thăm.



Quản sự nói thế này:



“Đã bái nhập Tử Ngọ Quan, sau này mọi người đều là sư huynh đồng môn! Đừng gò bó phải ở cùng ai, cứ tùy duyên mà định.”



Tùy duyên cái bíp, thực chất … sở dĩ rút thăm là vì điều kiện cư trú ngoại môn Tử Ngọ Quan cao thấp không đồng đều.



Có nơi linh khí tràn đầy, có nơi thì khô kiệt, còn có nơi là nhà đá cứng rắn, lại có nơi là nhà tranh dột nước …



Nếu để đệ tử tự mình chọn, sợ rằng sẽ đánh nhau, nên dứt khoát cho rút thăm, lỡ vì vận may không tốt thì chẳng trách được ai.



Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trầm xuống, muốn đi tìm Diệp Trạm tâm sự.



Nghèo tới vậy đó hả? Không thể theo quy củ mà xây dãy phòng nhỏ hai người thoải mái ấm áp sao?



Diệp Trạm đang luận đạo (cãi lộn) với Tăng Tử Lương hắt xì một cái …



Rút thăm cũng có thể gian lận, cái này không làm khó được Tôn chủ đại nhân, nhưng vấn đề là y ở phía sau Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm rút trước, chờ hắn rút xong mới tới lượt y rút.



Vấn đề ở chỗ này đây nè.



Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền, nhẹ giọng bảo:



“Xem ra khó mà ở cùng sư thúc rồi.”



Ngụ ý là, nếu Thẩm Thanh Huyền không muốn chung phòng với hắn, vậy nhất định sẽ không ở cùng.



Mà nếu Thẩm Thanh Huyền muốn ngủ cùng hắn, vậy …



Thẩm Thanh Huyền: Diệp Trạm, ngươi ra đây, ta cam đoan không đánh vào mặt ngươi.



______



Suy nghĩ của tác giả:



Diệp Trạm: Không! Xin ngài đánh đi! Tôn chủ đại nhân muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó!



Cố Kiến Thâm nheo mắt lại.