Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 151 : Chỉ Qua đại thừa

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Tuy rằng đã biết sư phụ và ma đế Tâm Vực này yêu nhau, nhưng khi thực sự chứng kiến, Mộc Huân vẫn bị đả kích rất lớn.



Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Thanh Huyền trong lòng y luôn là thần thánh bất khả xâm phạm.



Y luôn cho rằng trên đời này, sư phụ mình là người thần nhất.



Thế nào là thần? Thần đều vô tình.



Hiện giờ bắt gặp một màn như thế, Mộc Huân không thể nói rõ cảm xúc của mình, có xíu hụt hẫng, lại có tí vui mừng.



Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Cũng nên buông ra rồi chứ?”



Cố Kiến Thâm: “Thánh nhân Khinh Nhiễm không quất một roi sang, xem ra đã chấp nhận thật rồi.”



Thẩm Thanh Huyền câm nín: “Y dám quất ta?”



Cố Kiến Thâm: “Y dám quất sư công của y.”



Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn, ngặt nỗi đẩy không ra, còn để cho người ta nắm tay.



Thẩm Thanh Huyền: “Tránh ra tránh ra, không cho hôn!”



Cố Kiến Thâm buông ra, đoạn nói: “Thánh nhân Khinh Nhiễm chẳng có ý thức gì hết, chẳng lẽ không biết nên tránh đi à.”



Thẩm Thanh Huyền hết chỗ nói, cái tên vô liêm sỉ này!



Hai người tách ra, lúc này Thẩm Thanh Huyền mới nhìn thấy Mộc Huân.



Thực tế thì mắt không thấy, nhưng thần thức đã sớm tìm được, đây gọi là “giả vờ che đậy”.



Mộc Huân hành lễ theo quy củ: “Sư phụ.”



Thẩm Thanh Huyền giới thiệu hai người với nhau.



Mộc Huân nhìn Cố Kiến Thâm: “Đế tôn Cửu Uyên, ngưỡng mộ đã lâu.”



Cố Kiến Thâm mỉm cười gật đầu, bày ra dáng vẻ trưởng bối.



Nghĩ kĩ lại, Cố Kiến Thâm gọi Thẩm Thanh Huyền là sư thúc, theo lý thì hắn cùng lứa với Mộc Huân, cơ mà hiện giờ hắn được nước lên thì thuyền lên, trở thành trưởng bối chân chính.



Thẩm Thanh Huyền nhìn dáng vẻ ấu trĩ của hắn, trong lòng chỉ thấy buồn cười, y quay đầu hỏi Mộc Huân: “Thân thể sao rồi?”



Mộc Huân rũ mắt: “Không còn đáng ngại ạ.”



Thẩm Thanh Huyền tin y mới lạ, nói: “Vào phòng ta xem.”



Vào điện, ba người thu xếp ổn thỏa, Thẩm Thanh Huyền bắt mạch cho Mộc Huân, Cố Kiến Thâm xoay người ra sau.



Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt dò xét, sau đó mở mắt nói: “Mấy chục năm nay ngươi làm gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây hắn không dám đâu.”



Mộc Huân nghĩ bụng: Trước mặt người huynh ấy không dám, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ đánh ta.



Thánh nhân Khinh Nhiễm có vô vàn kinh nghiệm tuyệt đối không bị mắc mưu, y nói: “Sư phụ, người mau đi xem đi, huynh ấy đột phá cảnh giới rất có thể thân thể bị tổn hại …”



Thẩm Thanh Huyền nhớ ra, nói: “Vậy ngươi ở lại Vạn Tú sơn đi, nếu bọn Diệp Trạm đến thì tiếp đón chúng.”



Mộc Huân tất nhiên thưa vâng.



Thẩm Thanh Huyền vội vàng đi tìm đại đồ đệ.



Vừa đến nơi, y nhìn thấy nam tử đang quỳ một chân giữa tảng lớn mảnh bạc.



Nam tử có mái tóc dài màu ánh trăng, y phục trắng tinh nội liễm, tư thái quỳ một chân đầy cung kính, hắn mở miệng, giọng nói lãnh đạm trầm tĩnh: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”



Thẩm Thanh Huyền vui mừng lộ rõ trên mặt, y nói: “Đứng lên, không cần đa lễ.”



Hạ Đình đứng dậy, ngân quang tản đi, dung mạo anh tuấn không nói cười tùy tiện ngày càng rõ ràng.



Thẩm Thanh Huyền: “Chúc mừng, nhanh như vậy đã đột phá đại thừa.”



Hạ Đình nhìn không chớp mắt: “Tất cả là nhờ sư phụ ân cần dạy bảo.”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Tất cả đều do tạo hóa của ngươi, ta nào góp sức được gì?”



Nói đoạn, y lại hỏi: “Thân thể có hao tổn gì không?”



Hạ Đình đáp: “Vẫn tốt ạ.” Dù nói thế nhưng vẫn thành thật đưa tay, lộ cổ tay khỏi ống tay áo.



Thẩm Thanh Huyền bắt mạch cho hắn, mi tâm xinh đẹp bỗng dưng nhíu lại.



Hạ Đình rũ mắt, không nói một lời.



Thẩm Thanh Huyền: “Sao lại lỗ mãng như thế?”



Mặc dù Hạ Đình đột phá đại thừa, nhưng bị thương gốc rễ, vì nóng lòng cầu thành nên mạo hiểm thử một lần, may mà vận may lớn, thế mà thành công, còn nếu không thành …



Thẩm Thanh Huyền không muốn kéo dài thời gian, y nói: “Theo ta về Vạn Tú sơn.”



Hạ Đình sững người, tiếp tục nói: “Đừng lo.”



Đứa nào đứa nấy cũng không bớt lo, Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi cho rằng tới đại thừa sẽ trường sinh bất lão sao? Suy yếu thế kia chỉ có nước bị tâm ma phản phệ.”



Thẩm Thanh Huyền đưa hắn về Vạn Tú sơn, bất thình lình nhìn thấy đại sư huynh, Mộc Huân bắt đầu sợ hãi.



Thẩm Thanh Huyền: “Bảo bọn Diệp Trạm về đi, chuyện ăn mừng để nói sau, thân thể Chỉ Qua cần điều dưỡng.”