Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 152 : Đòi chút phúc lợi
Ngày đăng: 12:47 19/04/20
(Chương này coi như mừng sinh nhật em Ngọc Linh =))))))
_____
Mộc Huân hận không thể mọc ra tám cái chân, vừa nghe xong đã chuồn thật nhanh.
Hạ Đình lườm y.
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi đừng dọa y, gần đây y nghe lời lắm.”
Hạ Đình nhìn Thẩm Thanh Huyền, khẽ nói: “Nếu không gây chuyện sẽ không về Vạn Tú sơn.”
Nghe cũng có lý …
Thẩm Thanh Huyền hắng giọng hòa giải: “Kệ y đi, ta chữa trị thân thể cho ngươi.”
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Đình mang theo chút lo lắng: “Vâng.”
Lúc này, Cố Kiến Thâm truyền âm cho Thẩm Thanh Huyền: “Thánh nhân Chỉ Qua sao rồi?”
Thẩm Thanh Huyền nói với hắn: “Không biết hắn sốt ruột cái gì mà cưỡng chế đột phá, may mà phúc lớn mạng lớn nên không sao.”
Cố Kiến Thâm nghe xong không khỏi căng thẳng, vội hỏi: “Thương thế nặng không?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ta đang xem cho hắn.”
Cố Kiến Thâm: “Cần gì giúp thì nói ta biết.”
Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi còn không tin y thuật của ta sao?”
Cố Kiến Thâm không hổ là người nịnh vợ thâm niên: “Thiên hạ vô song.”
Thẩm Thanh Huyền không rảnh tán tỉnh với hắn, cong môi cười rồi nói với Hạ Đình: “Lại đây ngồi.”
Hạ Đình bị thương thân thể cho nên không nhận ra dao động truyền âm.
Thẩm Thanh Huyền cẩn thận kiểm tra cho hắn, càng xem mi tâm nhíu càng chặt …
“Ngươi …” Thẩm Thanh Huyền tức giận, “Mọi khi thấy ngươi rất ổn trọng, tại sao có thể hồ đồ như thế?”
Hạ Đình không hề nói gì.
Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Ngươi có việc gì gấp ư? Vì sao vội vã đột phá cảnh giới như thế?”
Nào ngờ Hạ Đình hỏi ngược lại y: “Sư phụ, người tìm được đạo phi thăng cho mình chưa?”
Tiến vào đại thừa, biển ý thức sẽ phát triển vượt mức tu sĩ có thể tưởng tượng, dẫn đến tu hành sau này trở nên kỳ quặc vô cùng.
Đến cảnh giới này rồi sẽ gống như một cái bình đầy nước, có đổ tiếp cỡ nào cũng chỉ tràn ra, phi thăng chính là thời khắc phá vỡ bình cũ hoặc tạo bình mới, ai không phi thăng sẽ không hiểu được.
Vì không có tiêu chuẩn, cho nên từ đại thừa đến phi thăng có nhanh có chậm, càng sống lâu càng không tìm được đường phi thăng.
Hạ Đình hỏi thế cũng vì lo cho Thẩm Thanh Huyền.
Vì với độ tuổi của Thẩm Thanh Huyền, xem như đã sống rất lâu rồi, nếu còn không tìm được đường phi thăng, e là thọ mệnh sẽ hết.
Cố Kiến Thâm ở ngay bên cạnh y, thấy y lấy ra thì cũng cầm Tiểu Hồng ra theo.
Thẩm Thanh Huyền so sánh, mi tâm xinh đẹp nhíu thành một nhúm.
Trên ngọc giản đỏ: Hai mươi tám, thân ngươi mang bệnh nan y, không thuốc cứu chữa, không muốn làm lỡ Thẩm Thanh Huyền.
Trên ngọc giản màu trắng: Hai mươi tám, bệnh của Cố Kiến Thâm chỉ ngươi có thể chữa.
Cố Kiến Thâm buồn cười: “Bệnh của ta đúng là chỉ em mới chữa được.” Dứt lời, hắn “bệnh” tới nỗi đâm cái nơi vừa lớn vừa cứng vào trong thân thể Thẩm đại phu.
Thẩm Thanh Huyền không ngăn hắn được, gương mặt ửng hồng, cố bình tĩnh nói chuyện: “Nhiệm vụ này có ý gì? Thân thể ngươi có chỗ nào không ổn?”
Cố Kiến Thâm đùa giỡn lưu manh: “Có một chỗ bị sưng, chỉ em có thể chữa.”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho thở hổn hển liên tục: “Đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi đó …” Sau đó trực tiếp vỡ giọng, làm gì còn đàng hoàng được nữa.
Cố Kiến Thâm dốc sức làm để chứng minh tình trạng thân thể mình với Thẩm đại phu.
Nếu thân này mang bệnh nan y, vậy những người khỏe mạnh có thể đâm đầu đi chết được rồi!
Vậy nhiệm vụ kia có ý gì? Chỉ đơn thuần muốn họ xuống phàm thế một chuyến thôi sao?
Nếu thật sự là nhiệm vụ do các sư phụ sắp xếp, vậy thì nó rốt cục có ích lợi gì?
Thẩm Thanh Huyền cố gắng giữ tỉnh táo để suy xét, bỗng dưng cảm thấy lạnh lòng.
Cố Kiến Thâm bị y kẹp đau: “Em thả lỏng chút …”
Thẩm Thanh Huyền nào còn tâm trạng làm bừa với hắn, y hỏi: “Ngươi từng đi qua Lan Phất quốc chưa?”
Đang trong tình trạng này còn lâu Cố Kiến Thâm mới chịu nói năng đàng hoàng với y, nhưng thấy Thẩm Thanh Huyền tỏ ra nghiêm túc, hắn buộc lòng đáp: “Chưa bao giờ tới.”
“Cả đời cũng chưa từng à?”
“Ừ, một lần cũng không.” Cho nên tin đồn hắn diệt quốc hoàn toàn đặt điều, hắn thậm chí còn chưa tới đó thì diệt quốc kiểu gì?
Huống chi Lan Phất quốc không phải là một quốc gia bình thường.
Nó là ranh giới giữa giới tu chân và phàm thế, vì duy trì cân bằng hai giới, quanh năm đều có thế lực khắp nơi đóng quân, một người sao mà diệt được?
Phải biết rằng, khi đó Cố Kiến Thâm vẫn chưa thành thánh, làm gì có bản lĩnh đồ quốc?
Thẩm Thanh Huyền: “Ta cũng chưa từng qua đó.”
Cố Kiến Thâm không biết vì sao y lại chấp nhất sự kiện Lan Phất quốc đến vậy, hắn nói: “Nếu chưa từng đi …”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Nhưng lý ra không nên, vào thời điểm đó ai mà không đi qua Lan Phất quốc?”
Một câu chặn họng Cố Kiến Thâm.
Đúng vậy, Lan Phất phồn thịnh năm ấy, tu sĩ nào mà chưa từng đi qua?
Ngay sau đó, một cảm giác lạnh lẽo trỗi dậy từ trong lòng, Cố Kiến Thâm không càn quấy nữa, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền, nói ra suy nghĩ trong lòng: “Chúng ta đều đã từng đến đó … nhưng đã quên hết tất cả?”