Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 153 : Có những ký ức, không nhất thiết phải tìm về

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thế nên mới bị lãng quên, cũng có thể do chuyện xảy ra bên ấy không đáng nhắc tới, bởi vậy bình thường đều quên mất.



Ví dụ như, bất thình lình hỏi một người phàm thế, ba năm trước có từng đến tiệm tạp hóa ở phố bên cạnh bao giờ chưa, hắn cũng nhớ không nổi.



Nhưng cuộc nói chuyện với Hạ Đình khiến Thẩm Thanh Huyền rất để ý.



Có lẽ y và Cố Kiến Thâm không coi đó là chuyện to tát nên đã quên, nhưng ký ức là một thứ rất quan trọng, chủ yếu rất khó quên – dù cho thời gian dài cỡ nào, cũng không nên quên sạch mọi thứ về gia hương khi còn bé.



Ký ức của Hạ Đình rõ ràng bất thường, điều này chẳng khác gì ký ức của y và Cố Kiến Thâm cũng bất thường?



Suy cho cùng, lẽ ra đều phải từng đi qua đó một lần.



Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ rất nhiều, nhưng nhận ra thứ cứng rắn phía sau, y nhích một cái, nhìn về cái tên chưa thỏa mãn: “Ngươi còn …”



Cố Kiến Thâm ngầm hiểu, lập tức trả lời: “Muốn.”



Sau đó muốn gì được nấy.



Hai người quần nhau hơn nửa ngày, xong việc, Thẩm Thanh Huyền mê man thiếp đi.



Y ngủ, Cố Kiến Thâm lại không ngủ, hắn ôm y, nhìn bầu trời đen kịt, lồng ngực luôn có một bóng ma quẩn quanh không buông.



Hắn rất muốn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền, dùng thật nhiều sức, dùng hết khí lực toàn thân mình.



Nhưng làm thế sẽ đánh thức y, hắn không muốn quấy rối.



Cố Kiến Thâm cố gắng khống chế hai tay, không biết đang kháng cự điều gì, cánh tay hắn lại bất chợt run rẩy rất khẽ …



Thẩm Thanh Huyền chỉ ngủ một lát rồi tỉnh.



Mặc dù mới làm muốn chết muốn sống xong, nghĩ thầm lần sau tuyệt đối không làm nữa, song sau khi ngủ một giấc dậy, Thẩm Thanh Huyền thấy thần thanh khí sảng, còn rất … rất thoải mái.



Vừa mở mắt Thẩm Thanh Huyền cũng biết Cố Kiến Thâm không ngủ.



“Sao không ngủ?”



Cố Kiến Thâm trầm tĩnh nói: “Ta ngủ một trăm ba mươi năm, hiện giờ chỉ muốn ngắm em thật kĩ.”



Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên: “Tuổi đã một bó rồi còn nói lời ngon tiếng ngọt.”



Cố Kiến Thâm dán sát bên tai y: “Chỉ nói cho em nghe thôi.”



Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng, trong mắt lại không sao che lấp ngọt ngào.



Cố Kiến Thâm thấy y như thế lại nhịn hết nổi, muốn nhoài người tới hôn, mặc dù Thẩm Thanh Huyền cam tâm tình nguyện thân mật với hắn, nhưng y sợ hôn sẽ lại dính vào, nên đè lại môi hắn: “Bàn chính sự trước.”



Nghe bốn chữ đó, trái tim Cố Kiến Thâm trầm xuống, bóng ma chưa bao giờ tiêu tán dường như lại lớn thêm một ít.
Còn trong quan niệm thật sự của Thẩm Thanh Huyền thì đây là nhà của y, ngôi nhà bảo bối của y!



Nơi đây cất giấu bảo bối mà y đã thu thập trong suốt hai ngàn năm, vô số loại hồng bảo thạch, cùng với vô số kim thạch tỏa ra ánh sáng vàng rực như mặt trời, nhiều bảo bối gom lại một chỗ trở nên đẹp vượt sức tưởng tượng.



Thẩm Thanh Huyền nhìn mà tràn đầy hồi ức.



Ký ức quên lãng thường sẽ vì vài vật kỷ niệm kích thích, từ đó nhớ lại nhiều hơn.



Chẳng hạn như cái giường bằng hồng linh ngọc cỡ lớn này, cái bàn làm từ vàng ròng này, vương tọa nạm đầy hồng bảo thạch này …



Thẩm Thanh Huyền không khỏi cảm khái: Năm đó mình đúng là giàu đố ai bằng!



Y nhìn một vòng, rồi sờ một vòng, lại đau lòng một vòng mới sực nhớ ra chính sự.



Y vất vả tiến vào tâm cảnh không phải để trầm mê trong kim ngân ổ của mình.



Tuy rằng Thẩm Thanh Huyền không nỡ đi, nhưng nghĩ tới Cố Kiến Thâm, y đành phải quyết tâm.



Dè dặt từng bước một, muốn bao nhiêu không nỡ thì có bấy nhiêu.



Ra khỏi sơn động, bên ngoài là một mảnh đất trời phủ đầy băng tuyết.



Chỗ này quanh năm luôn là thế, Thẩm Thanh Huyền vẫn còn nhớ. Bởi vì môi trường khắc nghiệt, cho nên ít người đên đây, cộng thêm kết giới do chính tay y tạo thành, ngoài sư phụ ra thì hiếm ai có thể phá giải.



Nhưng cũng chính sư phụ y đã chôn kim ngân ổ của y.



Nghĩ đến đây, trái tim Tôn chủ đại nhân liền đau nhói không thôi, không muốn đi gặp sư phụ nhà mình!



Vậy mà dù trong lòng không muốn, nhưng chân vẫn rất thành thật, sau khi hoàn hồn lại y đã về Vạn Pháp tông rồi.



Hiện giờ Vạn Pháp tông chính là lúc cường thịnh nhất. Sự vật trên thế gian luôn là vậy, từ yếu kém đến phồn thịnh, lại từ điểm cao nhất giảm xuống, cuối cùng vì một bước ngoặt mà rơi vỡ thành cát bụi.



Thịnh cực tất suy, ai cũng không thể thoát khỏi, dường như chỉ có thể khiến cho vòng tuần hoàn ấy chậm lại, lại chậm thêm chút nữa.



Thẩm Thanh Huyền vừa vào sơn môn, lập tức có người tiến lên cúi đầu hành lễ.



Đây là một vị tu sĩ trẻ tuổi, mi thanh mục tú khiến người yêu thích.



“Vương Khanh bái kiến sư thúc.” Tiểu tu sĩ tính tình hoạt bát nhưng rất lễ phép với Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền suy nghĩ, nhớ ra rồi.



—— Vương Khanh, đệ tử quan môn của thất sư huynh.



Đúng vậy, hai ngàn năm … Thất sư huynh đã có ba – bốn mươi đệ tử.