Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 157 : Trong lòng đều hướng về nhau

Ngày đăng: 12:47 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền đi mà không hề có điểm dừng, Cố Kiến Thâm vẫn theo sát từng bước.



Y vờ như không biết, Cố Kiến Thâm cũng vì y không phát hiện, cho nên tầm mắt chẳng hề kiêng dè, cứ dính chặt trên người y.



Thẩm Thanh Huyền sợ hắn chỉ lo nhìn mình mà quên dòm đường, ngã dập mặt thì phải làm sao.



Thử tưởng tượng … y lập tức nổi ý xấu, cố tình đi trên con đường hẻo lánh gập ghềnh hơn.



Trùng hợp nơi đây là một mảnh rừng xanh ươm, y đi về nơi rậm rạp cây cối nhất, bị bụi thanh la mắc trúng vạt áo, không tiện di chuyển.



Y đã thế này, nói vậy vị “theo dõi” kia càng không dễ dàng.



Thẩm Thanh Huyền không đi nhanh, vẫn cứ bước chầm chậm, đơn độc trong cánh rừng này cho vơi thời gian.



Y định làm Cố Kiến Thâm ngã, nhưng Cố Kiến Thâm sao mà ngã được? Hắn ngược lại lo lắng suốt dọc đường, hồi thì lo bùn đất làm dơ giày y, hồi lại lo cỏ dại bụi gai làm rách xiêm y của y, hồi nữa lại đau lòng một cách khó hiểu, đau lòng cho Thẩm Thanh Huyền lẻ loi một mình rời xa mọi người.



Hai người không hề nói một câu, song trong lòng đều hướng về nhau, ấp ủ một người nào đó.



Thẩm Thanh Huyền càng đi càng lệch, sắp lệch đến nơi “có la xé họng cũng không ai phát hiện”, chỉ tiếc người nào đó vẫn khăng khăng không chịu lộ diện, rất biết kìm nén cảm xúc.



Thẩm Thanh Huyền nảy ra ý định, bắt đầu tính kế trong lòng.



Y tìm một nơi có phong cảnh rất đẹp, khinh thân nhảy lên, ngồi lên cành cây rắn chắc, dựa vào phía sau, làm bộ như chợp mắt nghỉ ngơi.



Y giả vờ ngủ, người nào đó cũng nên lộ diện rồi ha?



Không ngờ người nào đó của y lại nhìn đến ngẩn ngơ.



Quả thật là một bức họa tuyệt thế khó thể miêu tả.



Trong rừng rậm tĩnh mịch, ánh nắng được lá cây phân thành từng tia như lốm đốm những ngôi sao rơi trên người y, tôn lên mái tóc đen óng, bật sáng làn da trắng nõn, ngay cả móng tay trơn bóng lộ ra ngoài cũng giống như viên ngọc thạch tinh xảo, trong suốt và lấp lánh.



Đẹp đến nỗi khiến người quên bẵng thời gian, tạm ngừng hô hấp, chỉ cảm nhận được trái tim đập thình thịch cùng khát vọng lan tràn từ sâu trong linh hồn.



Cố Kiến Thâm kinh ngạc nhìn mà không hề chớp mắt, hoàn toàn bị nhất kiến chung tình bắt giữ.



Thật ra hắn không chỉ bị dung mạo y hấp dẫn …



Khiến trái tim hắn lỗi nhịp không phải y đẹp ra sao …



Cố Kiến Thâm không giải thích được, nhưng hắn lại có ý nghĩ hoang đường rằng: Dù cho y thay đổi diện mạo, dù y biến thành ngoại hình mà cả thế giới đều ghét, hắn vẫn muốn nâng niu y trong lòng bàn tay, che chở y trong ngực mình, cho y tình yêu ngập tràn trong huyết dịch đến sắp dôi ra.



Sao có thể như thế?



Tựa như họ đã quen nhau, yêu nhau từ lâu, và hắn cũng đã có được y từ rất lâu rồi.



Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.



Cố Kiến Thâm nghĩ mãi không ra, nhưng hắn đến từ Tâm Vực, hắn chỉ tin trái tim mình, trái tim đang loạn nhịp vì y.



Thẩm Thanh Huyền ở bên này sắp ngủ thật luôn rồi mà cái tên hèn kia còn chưa chịu lộ diện!


“Đúng vậy, màu đỏ này thật đẹp.” Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm nó, dịu dàng bảo, “Ta thích màu của nó nhất.”



Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng khi thật sự nghe thế, trái tim Cố Kiến Thâm vẫn xao động, vui sướng trào dâng lên cổ họng, suýt chút nữa kiềm chế không được.



Dường như Thẩm Thanh Huyền phát hiện ra gì, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Viên hồng ngọc kia thật lớn.” Dứt lời, người như bị hấp dẫn sang đó.



Cố Kiến Thâm đuổi theo, thấy y như thế chỉ biết càng thêm vui mừng.



Vì vậy, con phố này đã được ngốc hào hân hạnh chiếu cố, không những thế còn nghênh đón tới hai tên, mua gì cũng hai phần, chỉ cần là màu đỏ sẽ bị càn quét không còn một mống!



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, hỏi: “Ngươi cũng thích màu này à?”



Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Đúng, rất thích.”



Được rồi, lần này tới lượt hắn hùa theo sở thích của y.



Thẩm Thanh Huyền nghẹn cười trong lòng, trên mặt lại tỏ ra kinh hỉ: “Chẳng trách, đôi mắt này của ngươi …”



Trái tim Cố Kiến Thâm treo cao, yên lặng chờ câu nói của y.



Vậy mà Thẩm Thanh Huyền không nói tiếp, chỉ dời mắt bảo: “Bên kia náo nhiệt quá, chúng ta qua đó xem đi.”



Cố Kiến Thâm không hề thấy mất mát, ngược lại tràn trề trong ngực toàn là vui sướng, bởi vì tầm mắt trốn tránh kia của Thẩm Thanh Huyền mà mừng rỡ không biết làm sao cho phải.



Chỗ kia rất náo nhiệt, một đám người vây quanh, không biết đang làm gì.



Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Đang đấu giá vật gì ư?”



Tâm tư Cố Kiến Thâm đều đặt hết trên người y, hơi đâu mà quan tâm, hắn đáp: “Chắc vậy.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Không biết là thứ gì tốt.”



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Ngươi muốn không?”



Thẩm Thanh Huyền: “Nếu thú vị thì có thể …”



Đang nói dở, một quả cầu màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ chói mắt bay từ chính diện tới.



Hiện giờ Cố Kiến Thâm vô cùng mẫn cảm với màu đỏ, vừa thấy đã muốn chụp lấy, lấy xong thì muốn dâng tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền.



Gần như xuất phát từ bản năng, hắn một tay chụp lấy quả cầu đó.



Ngay sau đó, đám người bùng nổ những tiếng ủng hộ kịch liệt, Cố Kiến Thâm giật mình, hắn tập trung nhìn, bấy giờ mới nhận ra mình cầm một quả tú cầu …



_____



Tiểu kịch trường:



Cố Kiến Thâm: Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?



hhhh, Đế tôn đại nhân, đã tới lúc người nên lộ dục vọng cầu sinh rồi 233333