Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 183 : Anh muốn có được cảm xúc của con người ư?

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Cửu tiên sinh không có tên thật, chỉ gọi là Cửu, còn là số Ả Rập.



Cửu là con số, đương nhiên đối với hắn cũng là tên.



Thẩm Thanh Huyền nhìn từng câu từng chữ, càng nhìn càng khiếp sợ.



Cái này nào có phải suy giảm nhận thức cảm xúc? Căn bản là khác loài!



Một người máy … cảm xúc ở đâu ra?



Đúng vậy, Cửu tiên sinh là một người máy được chế tác cực kỳ khéo léo.



Chẳng trách thân thể hoàn mỹ không khuyết điểm, chẳng trách có tỉ lệ như điêu khắc … đúng là thật sự được khắc ra mà!



Thẩm Thanh Huyền nhìn danh sách bảo trì và tu sửa của “Cửu tiên sinh”, tuy không thể hiểu rõ hết thuật ngữ bên trong, nhưng y đã biết được chân tướng kinh người nhất rồi.



Không phải tác phong làm việc của Cửu tiên sinh giống chương trình, mà hắn hoàn toàn chấp hành theo trình tự đã cài đặt!



Vậy thì … ai đã tạo ra Cửu tiên sinh, ai ở sau màn thao túng hắn?



Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa tìm được đáp án.



Y không dám nán lại thư phòng quá lâu, xem xong danh sách bèn rời đi.



Giờ phải làm gì đây?



Ngay cả thể xác cũng không phải người, y phải yêu đương với Cố Kiến Thâm như thế nào?



Không yêu được thì nhiệm vụ này còn hoàn thành kiểu gì?



Chưa kể đối với người máy, như thế nào mới được xem là bệnh nan y? Thẩm Thanh Huyền giỏi về chữa bệnh, nhưng y chỉ có thể trị cho người, thật sự không biết “xem bệnh” cho người máy đâu!



Chẳng lẽ y phải nỗ lực nghiên cứu cơ giới học, chuẩn bị “trị bệnh” cho hắn?



Thẩm Thanh Huyền chìm trong mớ suy nghĩ loạn cào cào, đúng là đau đầu quá mà.



Đến tối, người máy nhà y trở lại.



Sau khi biết thân phận thật của hắn, y có thể nhận ra rất nhiều chi tiết.



Chẳng hạn như đôi mắt đỏ của hắn, mặc dù làm rất giống mắt người, nhưng nó thâm thúy hơn một ít, vì không thể hiện được cảm xúc nên có vẻ lạnh lùng và thần bí.



Còn giọng nói hắn nữa, hoàn mỹ bắt chước tiếng người, nhưng sâu trong đó ẩn giấu âm thanh máy móc, vậy mà không làm mất đi sự hài hòa, trái lại còn giúp cho thanh giọng càng thêm trầm thấp mê người, tràn ngập từ tính.



Lại nhìn cơ thể hắn … Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ, đây là cực hạn thẩm mỹ của loài người, mỗi phân mỗi tấc mỗi đường cong đều được thiết kế chặt chẽ, tuân theo tiêu chuẩn hoàn mỹ, tạo ra một cơ thể không chê vào đâu được.



Cố Kiến Thâm mở miệng: “Em đã vào thư phòng.”



Thẩm Thanh Huyền chẳng hề ngạc nhiên, nếu là người máy, hệ thống ngôi nhà đều là “bạn tốt” của hắn, biết cũng là chuyện bình thường.



Vả lại y được trao quyền truy cập, chứng tỏ Cố Kiến Thâm cũng muốn để y thấy.



Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Phải.”



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sợ không?”


Cố Kiến Thâm trả lời một cách quy củ: “Cảm ơn.”



Thẩm Thanh Huyền có cảm giác như mình đang dụ dỗ bạn nhỏ, cơ mà bạn nhỏ này lớn tuổi hơn y nhiều lắm đấy!



Sau khi nói rõ với nhau, hai người ở chung càng thêm hòa hợp.



Thẩm Thanh Huyền gần gũi với Cố Kiến Thâm theo từng bước, Cố Kiến Thâm cũng rất phối hợp, cố gắng lĩnh hội và cảm nhận.



Mặc dù là người máy không hiểu tình cảm, nhưng vì là Cố Kiến Thâm, cho nên hắn vẫn bị Thẩm Thanh Huyền hấp dẫn, được y dẫn lối, dần dần có được cảm xúc của con người.



Thẩm Thanh Huyền chẳng cần vội vàng, từng ngày trôi qua, hai người ngày càng quen thuộc, từ những chiếc ôm giản đơn rồi đến ôm nhau ngủ vào buổi tối, tiến triển không tính là chậm.



Sau khi quan hệ trở nên thân mật hơn, Thẩm Thanh Huyền muốn thử thêm nhiều quyền hạn trong thư phòng.



Cố Kiến Thâm rất tin tưởng y, trên cơ bản là ngàn y trăm thuận, y yêu cầu điều gì Cố Kiến Thâm đều thỏa mãn hết.



Thẩm Thanh Huyền muốn quyền truy cập để hiểu rõ thêm về Cố Kiến Thâm, hiểu cấu tạo cơ thể hắn, đồng thời cũng hy vọng đạt được những kiến thức tiên tiến, bổ sung chỗ thiếu sót cho khả năng “chữa bệnh” của mình.



Suy cho cùng sau khi hai người yêu nhau, y còn phải chữa bệnh cho hắn.



Mặc dù y không biết người máy sẽ bị bệnh gì …



Ban ngày Cố Kiến Thâm phải đi làm, hắn đi rồi, Thẩm Thanh Huyền sẽ bắt đầu tự học.



Thế nhưng hôm nay y quyết định tạm dừng tiến độ học tập, điều tra xem Nine rốt cục là ai.



Sau khi có nhiều quyền hạn hơn, y có thể tra được chi tiết về Nine.



Đã lâu vậy rồi mà Nine vẫn không logout … có thể nói đây là một lỗi của game.



Vừa thử tìm hiểu, Thẩm Thanh Huyền lập tức kinh ngạc đến nỗi phát lạnh.



Nine … chưa từng logout.



Hắn không có thông tin trong đời thực, chỉ là một tài khoản trò chơi không có thông tin đăng ký.



Điều này sao có thể?



Thẩm Thanh Huyền sử dụng quyền hạn lớn hơn, điều tra nhiều hơn, càng xem càng kinh hãi.



Từ lúc trò chơi được khởi động, Nine đã tồn tại rồi.



Liên tục như thế cho đến tận hôm nay, hắn chưa từng logout.



Càng đáng sợ là nhà điều hành không phát hiện sự bất thường của tài khoản này, hệ thống cưỡng chế logout cũng không có hiệu quả với hắn.



Cứ như hắn là một thể tách biệt với trò chơi này.



Mà người sáng lập ra trò chơi này, lại chính là Cửu tiên sinh.



Nai* — Nine — Cửu.



(Trước giờ tác giả đều viết là Nai theo phiên âm của Nine, nhưng mình dịch hẳn là Nine luôn)



Thẩm Thanh Huyền hít lạnh một hơi.