Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 19 : Duy Tâm Cung và ta, đều đang chờ ngươi

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Bóng hoa rơi, ánh trăng sáng, kim châu hồng ngọc phủ kín bậc thềm … Chẳng khác nào nơi đẹp nhất mà Thẩm Thanh Huyền vẫn hằng mong ước.



Chưa kể đến trong những cảnh đẹp kia có thứ càng đẹp hơn, đôi mắt màu đỏ này của Cố Kiến Thâm quả nhiên chọt trúng tim Liên Hoa Tôn chủ.



Cố Kiến Thâm nhìn thanh niên trước mắt như hoa vân anh hóa nước, thanh lệ không vướng bụi trần, cong môi khẽ cười:



“Không bằng hiện giờ đi ngay.”



Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.



Cố Kiến Thâm lại đến gần y, hai người đối diện, gần trong gang tấc:



“Duy Tâm Cung và ta, đều đang chờ ngươi.”



Lời này hàm súc sâu xa, phảng phất như có vô vàn tình ý đi vòng quanh núi, sâu sắc lại kéo dài.



Thẩm Thanh Huyền lại nghe ra được lưỡi dao sắc bén trong ngọt ngào:



“Chờ ta chui đầu vào lưới?”



Cố Kiến Thâm hơi ngừng, tiếp tục nói:



“Nếu có thể dùng lưới bắt người, là hạnh phúc tu từ ba kiếp của ta(1).”



(1) Nguyên gốc: tam sinh hữu hạnh



Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, xoay người ngồi lại giường quý phi, y chống cằm, màu sắc trong con ngươi trống vắng không gợn sóng:



“Ta muốn uống trà.”



Cố Kiến Thâm thích dáng vẻ này của y lắm, hắn phất tay, trà cụ rơi trên bàn, nước ấm rót vào bình, hương trà nồng đậm phủ kín gian phòng.



Thẩm Thanh Huyền lại bảo:



“Ta muốn uống hồng trà Tâm Vực do chính tay Bệ hạ pha.”



Cố Kiến Thâm nhìn y:



“Như thế nào gọi là chính tay?”



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Bên ngoài có một cái ấm rỗng, củi lửa chất đống, nhóm lửa nấu nước, đun trà pha trà, Bệ hạ không biết ư?”



Cố Kiến Thâm vẫn mỉm cười đồng ý:



“Được.”



Hắn rời khỏi phòng, màu mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức trầm xuống, y không cần ra ngoài cũng biết Cố Kiến Thâm nhất định dùng cách nguyên thủy nhất tự mình nhóm nước nấu lửa cho y.



Đừng nói đường đường là Đế tôn Tâm Vực, dù là một quản sự ở Tử Ngọ Quan này cũng sẽ không làm mấy việc vặt vãnh đó.



Rốt cuộc tại sao Cố Kiến Thâm lại đến đây?



Thẩm Thanh Huyền nhìn không thấu.



Mấy ngàn năm trước, y và Cố Kiến Thâm nước giếng không phạm nước sông, chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.



Vì cớ gì từ lần luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải, y và hắn liền “như hình với bóng”?



Y vì phục hồi thang trời mà không thể không tiếp cận Cố Kiến Thâm.




“Thật sao!”



“Thật đó thật đó!”



“Nhưng ta làm không được đâu, quỳ liên tục ba ngày, dập đầu 999 cái, muốn dập chết người à!”



Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc, rất muốn xách Diệp Trạm tới đây, để hắn nghe hết mấy lời vô liêm sỉ này!



Lạy Liên Hoa Tôn chủ xong, nghi thức nhập môn xem như triệt để hoàn thành.



Đệ tử ngoại môn không có sư tôn chỉ dạy, lối tu hành của họ là rèn luyện trong quá trình nhận nhiệm vụ, đương nhiên mấy nhiệm vụ đó đều rất đơn giản.



Chẳng hạn như chạy chân cho quản sự, lại ví dụ như đến Linh Thực Viên, phòng bếp làm việc vặt, nhiệm vụ nguy hiểm nhất cũng chỉ phải đi săn bắn mấy con dã thú bình thường, cắt chút da lông xương thú, vân vân.



Thẩm Thanh Huyền cũng làm dáng nhận một nhiệm vụ, nội dung là: Thu thập hai mươi miếng da trâu.



Da trâu …



Trâu?



Thẩm Thanh Huyền không biết thứ này trông ra sao.



Dù sao ngay cả mãnh thú cấp chín Tôn chủ đại nhân còn lười nhìn một cái, rất xấu, không muốn nhìn.



Thẩm Thanh Huyền không xem nhiệm vụ này ra gì, y còn đang băn khoăn nhiệm vụ trên ngọc giản.



Ở chung …



Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ chung giường với Cố Kiến Thâm?



Như muốn kiểm chứng suy nghĩ của y, ngọc giản vẫn luôn giả chết rốt cục thò đầu ra.



“Bổ sung điều thứ mười một: Xin cùng ăn cùng ngủ cùng đồng hành không được gián đoạn liên tục bảy ngày.”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Giận rồi hả? Ngọc giản run lẩy bẩy tiếp tục phun chữ:



“Thứ mười hai: Châm hương nhân duyên.”



“Thứ mười ba: Xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai.”



“Thứ mười bốn: Cùng Cố Kiến Thâm trải nghiệm cuộc sống nam canh nam dệt(2).”



(2) Thường là nam canh nữ dệt, nam ở bên ngoài trồng trọt nuôi gia đình, nữở nhà làm nội trợ, chỉ cuộc sống vợ chồng thời xưa, ở đây thì thành cuộc sống chồng chồng =))))))))))



Chết rồi chết rồi chết chắc luôn … Ngọc giản thức thời tắt ngóm!



Ngọc giản hèn nhát sợ muốn chết, nhưng thực tế Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa kịp giận, y nhìn mấy nhiệm vụ này, suy nghĩ mơ hồ trong đầu kia ngày càng rõ ràng.



Chẳng lẽ … đại đạo muốn ý trải qua một lần tình kiếp?



_____



Tác giả nói:



Đúng vậy … Tôn chủ thật là ngay thẳng!



Xin Bệ hạ cố gắng chống đỡ, vợ nhà ngươi sắp bắt đầu hành động rồi [mặt cờ hó]