Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 190 : Chân tướng của Nine
Ngày đăng: 12:48 19/04/20
Nếu Thẩm Thanh Huyền không phải Thẩm Thanh Huyền, có lẽ y sẽ vĩnh viễn không phát hiện được.
Bởi vì Cửu tiên sinh “quá thật”, rất giống một con người, còn biết chung sống với Thẩm Thanh Huyền.
Nhưng người Thẩm Thanh Huyền quen không chỉ là Cửu tiên sinh, lại càng không phải Nine, mà là Cố Kiến Thâm.
Cho nên y nhận ra.
Bên dưới biểu hiện dịu dàng ấy là một trái tim trống rỗng.
Trước mặt y, Cửu tiên sinh ứng đối mọi thứ vô cùng tự nhiên, chỉ khi nào trở lại “xã hội”, vẻ lạnh lùng thuộc về máy móc mới hiện ra.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Huyền nhận thức được điều này là khi hai người cùng đến khu vui chơi mới khai trương.
Thẩm Thanh Huyền bị kẹo bông gòn màu da cam bên kia thu hút.
Cửu bèn nói: “Anh đi mua cho em.”
Thẩm Thanh Huyền bảo: “Em đi cho, anh chờ em!”
Y muốn tạo một sự kinh hỉ cho Cố Kiến Thâm, y biết Cố Kiến Thâm thích màu sắc mộc mạc, cho nên y muốn chọn màu hắn thích.
Kẹo bông gòn được bán với hình thức tự phục vụ, chọn màu xong là có thể xuất ra thành phẩm.
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc chọn lựa, đợi kẹo bông gòn do mình tự phối màu ra lò …
Cửu tiên sinh đứng trước mặt y, nhận ra tầm mắt y bèn lộ một nụ cười dịu dàng.
Nhìn tưởng như không có vấn đề gì, song chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra ngay lúc này.
Một cô bé bị lạc bố mẹ, bất lực nức nở ở cách đó không xa.
Cửu cách cô bé chỉ có ba bước, nhưng Cửu hoàn toàn không quan tâm, mắt chỉ nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp.
Thẩm Thanh Huyền sững người, lập tức nhận ra Cửu không bình thường.
Cố Kiến Thâm là người ra sao, y rất rõ.
Nam nhân có trái tim mềm mại, lặng lẽ gánh biết bao tội ác trên lưng, dưới tình huống bình thường sao có thể làm như không thấy đối với một đứa trẻ bất lực?
Trừ phi, hắn không có cảm xúc.
Thẩm Thanh Huyền khôn khéo không biểu lộ sự kinh ngạc của mình, y che giấu cảm xúc, tiếp tục chơi cùng hắn trong khu trò chơi (cô bé đã được nhân viên đón đi).
Nhưng lại thêm một lần thăm dò.
Kết thúc một ngày, y đã hiểu.
Cửu vẫn là Cửu — người máy hoàn thành từng việc theo trình tự, nhưng trình tự lần này phức tạp hơn nhiều.
Nine không thể ra ngoài ư?
Vì ra không được, lại không muốn khiến y thất vọng, cho nên hắn tốn thời gian một đêm, “đổi mới” cho Cửu ư?
Nine rũ mắt, quyến luyến nhìn đôi mắt xinh đẹp của y: “Em cảm thấy anh là thứ gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Bất kể anh là gì, em đều yêu anh.”
Nine: “Anh không phải người.”
Thẩm Thanh Huyền: “Không phải người thì sao, chẳng lẽ anh không cảm nhận được ư?” Y đặt tay hắn lên ngực mình, bình tĩnh hỏi hắn, “Anh không cảm nhận được ư?”
“Có lẽ …” Giọng Nine nhẹ đi rất nhiều, “Anh không cảm nhận được.”
Mi tâm Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt, đứng dậy nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Nine không lên tiếng.
Hiếm khi Thẩm Thanh Huyền cất giọng nghiêm túc: “Nói cho em biết, rốt cuộc anh bị làm sao?”
Cuối cùng, Nine thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện, chân tướng này làm đầu Thẩm Thanh Huyền kêu oang một tiếng.
Nine ra không được? So với chân tướng, ra không được trái lại còn may mắn hơn một ít.
Hắn ra ngoài, lần đầu tiên gửi tin nhắn đã sẵn sàng cho Thẩm Thanh Huyền, hắn đã ra ngoài rồi.
Từ đầu tới cuối, Cửu là Nine, Nine là Cửu, thậm chí không thay đổi một giây nào.
Nhưng chỉ cần rời khỏi Chung cốc, Nine sẽ không còn là Nine.
Lúc tiến vào cơ thể Cửu, hắn lập tức trở thành người máy không hiểu tình cảm là gì, chỉ có thể làm việc cứng nhắc theo chương trình đã cài đặt.
Trở lại trò chơi, hắn lại là Nine tràn đầy tình yêu với Thẩm Thanh Huyền.
Mới đầu Nine không tin, hắn không ngừng thử, trong khoảng thời gian Thẩm Thanh Huyền chờ đợi, hắn không ngừng ra vào.
Không hề trở ngại, còn vô cùng thuận lợi, nhưng chỉ cần thành Cửu, hắn liền đánh mất tình cảm, mà quay về Chung cốc, hắn tìm lại tình cảm.
Cho nên Cửu hay Nine gì cũng vậy, từ đầu tới cuối đều chỉ có hắn.
Hắn vẫn đi theo Thẩm Thanh Huyền. Y ở trong trò chơi, hắn vào trò chơi; y ở trong hiện thực, hắn đi vào hiện thực.
Nhưng vào hiện thực, hắn trở thành Cửu lạnh lùng.
Trở lại trò chơi, hắn mới là Nine nhiệt tình.
Ban đầu, Nine không thể ghi lại ký ức khi là Cửu trong hiện thực, cho nên hắn không biết sự tồn tại của Cửu, nhưng vào cái đêm không ngừng thử nghiệm ấy, hắn lại có thể ghi chép, nhưng dù có cũng chỉ là chuỗi số liệu tẻ nhạt, không hề có tình cảm.
Nine ôm Thẩm Thanh Huyền, nói ra chân tướng kinh người: “Có lẽ anh chỉ là người sống trong phòng tiếng Trung.”
Nine thật sự có được ý thức của mình ư?
Nếu có, vì sao khi tiến vào cơ thể Cửu lại mất đi.
Ở Chung cốc, hắn nhìn như là một con người, người có đủ mọi cảm xúc, thậm chí hiểu được thế nào là tình yêu … Nhưng liệu có phải do Chung cốc quá khổng lồ? Liệu có phải vì Chung cốc là một “căn phòng tiếng Trung” vô cùng phức tạp, tràn ngập nhân tính cùng vô số cảm xúc giao thoa?!