Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 194 : Sinh ra vì y, theo y mà đi, viên mãn vẹn toàn

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Như đã nói, mỗi một nhiệm vụ không phải để khiến cho Cố Kiến Thâm đau lòng, mà là bù lại tiếc nuối. Xét từ góc độ ấy, có thể dễ dàng đoán ra nhiệm vụ tiếp theo sẽ liên quan đến gì.



Tín ngưỡng.



— Cố Kiến Thâm bất đắc dĩ phải làm trái Thiên Đạo, rời xa người yêu và người thân của mình để đến Tâm Vực.



Chiêu cáo khắp thiên hạ.



— Cố Kiến Thâm gánh biết bao tội lỗi, tao ngộ biết bao chỉ trích, bị biết bao thế nhân hiểu lầm.



Ngoài những việc được liệt kê trên thì vẫn còn rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền biết nếu mình hỏi Cố Kiến Thâm, có thể hắn sẽ chẳng đáp được gì, nhưng Thẩm Thanh Huyền không nóng vội, vì y biết ngọc giản đỏ sẽ nói y biết.



Thẩm Thanh Huyền thu hồi suy nghĩ, rụt người vào ngực Cố Kiến Thâm.



Chỗ lợi của người máy là ở đây, nhận thấy động tĩnh của Thẩm Thanh Huyền, hắn lập tức điều chỉnh nhiệt độ cơ thể.



Thẩm Thanh Huyền ôm chặt hắn, khẽ nói: “Em không lạnh.”



Cố Kiến Thâm: “Ừ”. Dứt lời, hắn lại hạ nhiệt độ xuống.



Thẩm Thanh Huyền cong môi cười: “Em chẳng qua muốn ôm anh mà thôi.”



Cố Kiến Thâm lại cảm nhận được dòng điện diệu kỳ ấy, không biết bắt nguồn từ đâu mà đã lan tràn khắp toàn thân trong nháy mắt, mang đến cho hắn cảm giác khó thể giãi bày.



Có lẽ cảm giác này gọi là hạnh phúc chăng.



Cố Kiến Thâm cũng ôm chặt y, thấp giọng: “Anh cũng muốn ôm em.”



Thẩm Thanh Huyền: “Nine, chúng ta xây một Phượng Hoàng hạp cốc đi.”



Thực ra ở 《Chung cốc》 có rất nhiều công viên giải trí ở ngoài đời. Dù gì cũng là trò chơi nổi tiếng vận hành trong thời gian dài, fans nhiều vô số kể, nếu có chút đầu óc kinh doanh đều sẽ tìm cách xây khu trò chơi từ trong game ra ngoài đời thực.



Mặc dù trò chơi toàn tức thời nay có thể mô phỏng mọi thứ, sáng tạo ra nhiều “thiên đường” mộng ảo xa rời hiện thực. Nhưng loài người là một sinh vật kỳ lạ, thứ gì mới rồi cũng sẽ thành cũ, mà cũ sẽ tuần hoàn thành mới.



Cũng như người thế kỷ 21 ưa chuộng cổ phong, người thế kỷ 22 cũng có tình hoài phục cổ, háo hức đến khu vui chơi được tái hiện từ game hệt như người của trăm năm trước.



Dĩ nhiên, Phượng Hoàng hạp cốc mà Thẩm Thanh Huyền nhắc đến lúc này cũng làm thành công viên giải trí.



Cố Kiến Thâm nhìn thấu tâm tư của y, dịu dàng nói: “Phượng Hoàng hạp cốc chỉ có chúng ta thôi ư?”



Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Phải, chỉ có hai chúng ta.”



“Được.” Cố Kiến Thâm hôn lên trán y, lặp lại: “Chỉ có chúng ta.”



Ba năm sau, Phượng Hoàng hạp cốc xây xong.




Thẩm Thanh Huyền sống đến 120 tuổi.



Tuổi thọ con người ngày càng tăng, ở thế kỷ 19 trung bình là 40-50 tuổi, đến thế kỷ 21 thì trung bình 70-80 tuổi … Với sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật, đến thế kỷ 22, sống tới 120 tuổi đã không còn là chuyện to tát.



Thẩm Thanh Huyền có thể sống lâu hơn, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, kéo dài tuổi thọ để sống tiếp cũng không có ý nghĩa gì.



Cố Kiến Thâm vẫn đi theo y.



Hắn có thể “trường sinh bất lão”, nhưng hắn chọn Thẩm Thanh Huyền, cho nên cũng chọn sinh mệnh hữu hạn.



Hắn thay đổi cơ thể mình, dần dần già đi cùng Thẩm Thanh Huyền.



Đây là một việc làm vô cùng lãng mạn.



Yêu nhau thì dễ, bên nhau mới khó.



Biết bao người trải qua mối tình quyết liệt, cuối cùng lại không thắng được năm tháng mài mòn.



Nhưng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đều quý trọng từng phút giây ấy.



Thời gian mấy chục năm bẵng đi trong nháy mắt, muốn hưởng thụ lại e ngại vì quá đỗi ngắn ngủi.



Lúc Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, Cố Kiến Thâm cũng xóa mọi thiết lập của mình.  



— Hắn sinh ra vì y, theo y mà đi, viên mãn vẹn toàn.



Sau khi về Vạn Tú sơn, mất thật lâu Thẩm Thanh Huyền mới phục hồi lại tinh thần.



Nam nhân bên cạnh y cũng mở mắt ra.



Thẩm Thanh Huyền bèn chọt hắn.



Cố Kiến Thâm nắm tay y: “Làm sao, muốn cơ thể rắn chắc hơn à?”



Thẩm Thanh Huyền lập tức trừng hắn.



Cố Kiến Thâm khẽ thở dài: “Vốn định chọn một cơ thể cao tuổi, kết quả …”



Thẩm Thanh Huyền vỡ lẽ: “Đã bảo chỉ đặt hai điều kiện đâu?”



Cố Kiến Thâm hắng giọng: “Ta cũng muốn thử lớn tuổi …”



Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã sáng bừng, đất rung núi chuyển!