Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 204 : Ngày thần mộc

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Nghe được bốn chữ trước, Thẩm Thanh Huyền đã không thích, về phần “thần thánh nhất”, y hoàn toàn không cảm nhận được.



Sinh ra tại thế giới tín ngưỡng thần, vậy mà y lại ghét thần, nói ra sợ rằng ai cũng phải mở rộng tầm mắt.



Cùng là hoa, hà cớ gì lại chịu đối xử khác biệt?



Uyên và Kim Dương tốt như thế, mặc dù y chưa từng gặp những loài hoa màu đỏ khác, nhưng cũng đoán được không phải tất cả đều xấu, sao lại bị đối đãi phân biệt.



Cũng vì thần có tóc bạc mắt bạc, cho nên tộc tuyết liên mới siêu việt hơn mọi loài?



Cũng vì thần có sở thích như thế, cho nên những loài hoa màu đỏ phải chịu cực khổ sao?



Thần là gì? Hắn dựa vào gì để quyết định vận mệnh người khác!



Thẩm Thanh Huyền vốn có tính phản nghịch, giờ phút này hoàn toàn bị kích phát, cảm xúc bất mãn lên men từ đáy lòng, chờ đợi thời khắc bùng nổ sau cùng.



Kim Dương rời đi, cả băng ốc trở nên vắng lặng, Thẩm Thanh Huyền muốn đi tìm Uyên, nhưng đi khắp thần điện vẫn không thấy hắn đâu.



Ngày thần mộc sắp đến, các thần thị đều bận rộn, hắn cũng đang bận sao? Hay vì không được thần thích nên bị đuổi đi.



Thẩm Thanh Huyền hy vọng là vế trước, nhưng y mơ hồ cảm thấy vế sau khả thi hơn.



Một đêm vô mộng, hôm sau, trời vừa sáng, Thẩm Thanh Huyền lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Băng ốc vẫn như cũ, nước hồ băng cũng không có gì thay đổi, nhưng y cảm nhận được rất rõ một sức mạnh ôn hòa đang ngập tràn trong hồ, tràn ngập trong không khí, rất nồng, không cho người cự tuyệt mà cũng không cách nào sinh ra phản cảm đang vờn quanh y.



Nó thật mâu thuẫn mà cũng lại hợp lý.



Không cần ai nhắc, Thẩm Thanh Huyền cũng biết đây là ngày thần mộc.



Y lẳng lặng chờ đợi, không có sự bàng hoàng vì không biết gì, cũng không có khát vọng với cuộc sống mới, y chỉ có ý chí cùng tín niệm vững chắc của mình! Y sẽ biến hình, sẽ trở thành thần thị, nhưng y tuyệt đối sẽ không giống họ, vĩnh viễn cũng không trở thành họ.



Thần thị thích hay ghét y cũng được, cuộc sống của y toàn bộ đều do y quyết định!



Không lâu sau cửa mở ra, thần thị tuyết liên “xinh đẹp” như gương bước vào, hắn khẽ mỉm cười, trông có vẻ dịu dàng hòa ái nhưng thực chất lại xa cách, tựa như sương tuyết trên tuyết nguyên, như băng tầng trong hồ băng, chỉ có thể phản chiếu ra mỹ lệ, chứ không có vẻ đẹp của chính mình.



— Thần thị tuyết liên đang mô phỏng thần, trở thành cái bóng của thần.



Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền bỗng thấy phiền muộn. Thần … đến cùng vì sao phải xem hắn là tín ngưỡng!



Thần thị nói: “Ta tới đón ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền: “Tôi có thể tự đi không?”



Thần thị giật mình, có chút ngạc nhiên, nói: “Để ta giúp ngươi đi, như vậy có thể nhanh hơn.”



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Tôi muốn tự đi, được không?”



Thần thị ngập ngừng: “Có thể, nhưng ngươi phải nắm chặt thời gian, không được chậm trễ.”



Thẩm Thanh Huyền: “Tôi sẽ cố sức.”
Thẩm Thanh Huyền: “Trong lòng tôi đã có người nhớ thương.”



Thần hỏi y: “Vì người kia, em tự nguyện từ bỏ tín ngưỡng của mình?”



Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, nhưng vẫn chấp nhất: “Đúng!”



Thần chợt ngừng, rồi lại hỏi: “Em hiểu về người đó không?”



Hiểu không … Thẩm Thanh Huyền hiểu Uyên không? Thời gian họ quen nhau dường như rất ngắn, họ tiếp xúc nhau cũng không nhiều, ngoài tên ra, thậm chí bản thể hắn là gì y cũng không biết.



Xem ra, y không hề hiểu hắn, thậm chí còn cực kỳ không hiểu.



Nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền nói với giọng chắc nịch: “Anh ấy chính là anh ấy.”



Đúng vậy, Uyên là Uyên, hắn chính là hắn, chỉ cần hắn ở đó, chỉ cần y tới gần hắn, rồi sẽ có một ngày y hiểu hắn!



Thần bảo: “Em không hiểu hắn.”



Thẩm Thanh Huyền: “Hiện giờ không hiểu thì có sao? Cuối cùng rồi tôi sẽ hiểu anh ấy!”



Thần lại nói: “Ta có thể giúp em.”



Không biết vì lẽ gì, khi nghe được câu nói ấy, Thẩm Thanh Huyền lại run sợ quá đỗi, y cảm nhận được cảm giác quen thuộc đến là quỷ dị, cùng với sự bất an dày đặc.



Y nhìn chung quanh, phát hiện mọi thứ dần trở nên mịt mờ: Không thấy thần thị, không thấy hoa nhi, thánh điện cũng biến mất.



Y dường như trôi nổi ở nơi này, đứng trong hư vô, thứ có thể thấy chỉ có thân ảnh mơ hồ của thần ngồi ở kia.



Khiến y càng thêm bất an là thân ảnh vốn không thấy rõ giờ lại dần rõ ràng.



Thánh quang chói mắt tản đi, vạt áo của thần hiện ra màu sắc chân thật. Nó không phải trắng, mà là đỏ tiên diễm như ngọn lửa, một màu đỏ sinh động rực rỡ.



Thẩm Thanh Huyền ngây dại, tầm mắt dời lên trên, thấy càng nhiều đỏ hơn, nhiều đỏ càng xinh đẹp hơn, đỏ rực rỡ giữa bầu trời trắng nhạt trống rỗng.



Thần đứng dậy, khoảnh khắc hắn rời khỏi tọa ỷ, Uyên xuất hiện.



Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, trong mắt lộ vẻ không thể tin.



Là Uyên ư?



Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng nhìn hắn, trong đầu chỉ còn trống rỗng, trống như thế giới chung quanh y.



Nam nhân tiến lại gần y, vén sợi tóc bạc buông lơi của y ra phía sau, cúi đầu hôn lên trán y: “Em thật đẹp.”



Lưng Thẩm Thanh Huyền đột nhiên thẳng tắp, cả người cứng đờ, giọng nói cũng nhẹ hẫng: “Anh …”



Nam nhân ôm y, giọng nói khẽ khàng, từ tốn và dịu dàng: “Bằng lòng ở bên cạnh ta không?”