Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 205 : Bị thần “trục xuất”

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Uyên là thần? Thế mà thần lại là Uyên?



Thẩm Thanh Huyền đột nhiên đánh mất khả năng suy nghĩ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng người trước mắt là thật, xiêm y đỏ như hỏa diễm, mắt đỏ dịu dàng, môi mỏng cong lên mang theo nhiệt độ chỉ mình hắn có, sẽ không làm y bị bỏng mà còn sưởi ấm y.



Bất kể y nhìn thế nào, đây vẫn là Uyên, là Uyên mà y luôn tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ.



Uyên là thần? Nếu là thần, thì làm sao hắn lại bị bắt nạt, bị xa lánh, gặp cảnh ngộ bi thảm?



Không … Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng tỉnh hẳn, đây không phải Uyên, tuyệt đối không phải. Nếu thần là Uyên, vậy thì vì sao hắn lại đối xử với các loài hoa màu đỏ như thế, vì sao phải khiến họ chịu đau khổ, và vì sao không thể đối xử bình đẳng?



Uyên dịu dàng, cẩn thận nhường ấy, sao có thể là thần “lãnh khốc vô tình”.



Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn ra: “Ngươi không phải Uyên!”



Cố Kiến Thâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẫn cứ bình tĩnh nhìn y như thế.



Thẩm Thanh Huyền nhìn đau đáu vào hắn như muốn xuyên qua lớp ngụy trang: “Ngươi là thần, thần lực có thể giúp ngươi thay đổi ngoại hình tùy ý.”



Đúng là tiểu tuyết liên thông minh đáng yêu, Cố Kiến Thâm nhìn y, hỏi: “Em cảm thấy ta nên có ngoại hình thế nào?”



Câu nói ấy vô hình trung gợi nhắc Thẩm Thanh Huyền! Phải rồi, Kim Dương từng bảo, thần có tóc bạc mắt bạc, vô cùng thần thánh …



Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Thanh Huyền không hiểu được ý nghĩa của thần thánh, nhưng Uyên tuyệt đối không phải màu bạc, hắn là màu đỏ xinh đẹp!



Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi phải có tóc bạc mắt bạc!”



Cố Kiến Thâm nhìn y, từ tốn nói: “Giống như em sao?”



Hắn nói rất đỗi khẽ khàng, thái độ không quá xâm lược, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, nhưng Thẩm Thanh Huyền có cảm giác như mình bị tóm lấy, đặt lên thớt, hoàn toàn bị hắn kiểm soát.



Như thể cả người y, trái tim y, mọi thứ của y đều bị hắn nhìn thấu.



Làm sao có thể! Làm sao hắn hiểu được y!



Thẩm Thanh Huyền tức giận: “Dù sao cũng không phải hình dáng của Uyên!”



Cố Kiến Thâm: “Em chưa từng gặp ta, sao có thể kết luận ta trông thế nào?”




Hiềm nỗi tất cả loài hoa đều trốn y, không nói với y dù chỉ là một câu.



Thẩm Thanh Huyền không tìm được Uyên, không tìm được Kim Dương, y trở lại băng thất mới ngạc nhiên phát hiện, thẻ kẹp sách và ốc biển cũng biến mất rồi.



Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không còn nữa? Y nhớ rõ như thế, sao có thể nói không có là không có?



Thần … trong lòng Thẩm Thanh Huyền dâng trào lửa giận, nhất định do thần làm!



Thẩm Thanh Huyền xông vào thánh điện, phẫn nộ thét với nơi thánh quang lập lòe: “Ngươi giấu họ đi đâu! Trả họ lại cho ta!”



Giọng nói trong trẻo của y như sao băng xẹt giữa trời đêm, làm cho thánh điện biến đổi trong nháy mắt.



Nam tử hồng y rời khỏi thần tọa, chầm chậm bước đến trước mặt y.



Trái tim Thẩm Thanh Huyền như bị đâm cho đau nhói, hai mắt bị tưởng niệm đong đầy bủa vây, song tay vẫn siết chặt, buộc mình phải bình tĩnh.



Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, thần thái vẫn là vẻ dịu dàng như trước: “Ta ở ngay trước mặt em.”



Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi không phải Uyên!”



Cố Kiến Thâm mỉm cười, khẽ nói: “Uyên rốt cuộc là ai?”



Thẩm Thanh Huyền không muốn dây dưa với hắn về vấn đề này, y nhíu mày: “Vậy Kim Dương đâu!”



Hoa hướng dương đã đi đâu?



Cố Kiến Thâm vươn tay, một chiếc bọc nhỏ xuất hiện trên lòng bàn tay, đối với hoa hướng dương, chiếc bọc này quá lớn, nhưng với thần thì lại quá đỗi nhỏ bé.



Thẩm Thanh Huyền giận cực: “Đây là của Kim Dương, ngươi quả nhiên giấu cậu ấy đi rồi.”



Cố Kiến Thâm lặp lại: “Ta ở ngay trước mặt em.”



Thẩm Thanh Huyền hiểu lời hắn, song lại không muốn hiểu, y mở to mắt, mờ mịt bất an mà nhìn hắn.



“Điều em thấy là sự thật sao?” Tay Cố Kiến Thâm che mắt y, cất giọng bên tai: “Có lẽ chỉ là giấc mơ của em mà thôi.”