Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 208 : Nhiệm vụ cuối cùng

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Lần này Thẩm Thanh Huyền giận thật.



Cố Kiến Thâm yên lặng nhìn y, nhìn một lúc, cuối cùng vẫn dời mắt: “Xin lỗi em.”



Ba chữ kia như đâm thẳng vào lòng Thẩm Thanh Huyền, hai mắt y phủ một tầng sương mỏng: “Ngươi hối hận ư?”



Làm sao Cố Kiến Thâm có thể hối hận? Hắn có gì để hối hận? Gặp được Thẩm Thanh Huyền, nhiều lần yêu y là ký ức rực rỡ theo hắn suốt đời này.



Nhưng nếu tình yêu này cướp mất mạng sống của y, vậy thì hắn …



Yết hầu của căng chặt, tức giận tới mức giọng khẽ run: “Rốt cuộc ngươi xem thường ta bao nhiêu?”



Cố Kiến Thâm thở dài, nghiêm túc nhìn y: “Không ai hiểu em vĩ đại đến đâu hơn ta, nhưng thời gian thực sự không đủ.”



Thành lũy khổng lồ sụp đổ sẽ nghiền nát Thẩm Thanh Huyền, làm sao hắn chịu được điều đó.



Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu đã vậy ngươi còn băn khoăn cái gì? Đồng sinh cộng tử không tốt sao!”



Đồng sinh cộng tử … Nếu xem đó là một lời tâm tình, Cố Kiến Thâm sẽ cảm thấy ngọt tới mức nửa đêm cười tỉnh. Nhưng nếu nó thành sự thật, điều hắn nghĩ cũng chỉ có: Tử vong không thể tiếp cận Thẩm Thanh Huyền.



Hắn có thế nào cũng chẳng sao, nhưng một khi nghĩ tới tính mạng Thẩm Thanh Huyền gặp nguy hiểm, sợ hãi như bị giòi len lỏi vào xương chân, cắn nuốt máu thịt hắn, rút sạch lý trí hắn, khiến hắn không thể suy nghĩ bình thường, càng không thể giữ tỉnh táo và bình tĩnh. Hắn không có cách nào chịu đựng điều đó, đầy đầu đều là mớ suy nghĩ “xu lợi tị hại”, chỉ cần có thể bảo vệ Thẩm Thanh Huyền chu toàn, những việc khác chẳng còn đáng kể.



Thẩm Thanh Huyền nhìn thẳng vào hắn, lại hỏi: “Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết, như vậy không tốt sao!”



Cố Kiến Thâm nhíu mày, đảo mắt lảng tránh: “Ta chỉ mong em có thể …”



Hắn còn chưa nói hết lời, Thẩm Thanh Huyền đã đẩy mạnh hắn ra, cả giận: “Ngươi đi đi!”



Cố Kiến Thâm giật mình, ngẩng đầu nhìn y: “Liên Hoa.”



Thẩm Thanh Huyền cong môi, mắt phủ sương lạnh: “Quay về Tâm Vực của ngươi đi!”



Cố Kiến Thâm không động đậy, song cũng không nói gì, chỉ biết đứng đó rũ mắt.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế thì giận run người, cất giọng lạnh lùng: “Ngươi có đi hay không.”



Cố Kiến Thâm không lên tiếng, nhưng cũng không có ý định di chuyển một bước.



Thẩm Thanh Huyền giơ tay, thoáng chốc sương lạnh đầy trời, ngọt ngào ôn nhu ban đầu được thay thế bằng địa ngục, thấm cái lạnh âm hàn vào xương tủy.




Thẩm Thanh Huyền nhìn kỹ hơn, nhìn xong cũng phải ngây người.



Ngọc giản không có thực thể, cái gọi là chiều dài chính là không ngừng tăng trưởng theo nhiệm vụ gia tăng, mà lần này … nó kéo một hơi thật dài như không có điểm cuối.



Tuyên bố nhiệm vụ mới ư? Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nhìn, phát hiện nhiệm vụ chỉ có một, nhưng nhiệm vụ này dài một cách bất thường!



Thẩm Thanh Huyền không biết bên Cố Kiến Thâm ra sao, nhưng nhiệm vụ bên y khiến y hoài nghi sâu sắc liệu có phải mình mù rồi không …



“Ba mươi, chiêu cáo thiên hạ, để tất cả người Thiên Đạo và Tâm Vực biết ngươi yêu Cố Kiến Thâm.”



“Bổ sung một: Cùng nhau ngắm bình minh, hoàng hôn.”



“Bổ sung hai: Cùng nhau đốt pháo hoa.”



“Bổ sung ba: Cùng nhau đắp người tuyết.”



“Bổ sung bốn: Cùng nhau leo núi.”



“Bổ sung năm: Cùng nhau nấu cơm.”



“Bổ sung sáu: Cùng nhau chiêu đãi đồ tử đồ tôn.”



“Bổ sung bảy: Cùng nhau luyện đan.”



“Bổ sung tám: Cùng nhau đưa đan đã luyện cho người hữu duyên của Thiên Đạo và Tâm Vực.”



“Bổ sung chín: Cùng nhau luyện khí.”



“Bổ sung mười: Cùng nhau đến quảng trường bán đấu giá thần khí đã luyện.”



……….



……….



Một loạt bổ sung chằng chịt khiến Thẩm Thanh Huyền nhìn mà váng đầu não trướng, càng chết người hơn là dòng cuối cùng: “Tất cả bổ sung yêu cầu phải có tu sĩ của Thiên Đạo và Tâm Vực chứng kiến.”



Đây là chỉ đích danh kêu họ “công khai” rồi còn gì!