Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 21 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Ai có khả năng trả lời không thể?



Dù sao thì Cố Kiến Thâm không từ chối được rồi đó.



Mắt hắn biến thành màu đỏ, cười đầy tình ý sâu xa:



“Vinh hạnh cực điểm.”



Thẩm Thanh Huyền đứng dậy nói: “Làm phiền.”



Cố Kiến Thâm phất tay ghép hai giường lại làm một.



Tuy phòng ở có hạn, ghép lại với nhau cũng không tính là quá lớn, nhưng Cố Kiến Thâm rất có tâm kế, bài trí giường khá xinh đẹp.



Đương nhiên đẹp theo thẩm mỹ của Tôn chủ đại nhân.



Màn hoa rũ xuống đất, chăn tơ đỏ thẫm, kim tuyến được khảm trong đó tỏa sáng lấp lánh.



Thẩm Thanh Huyền nhìn say sưa thật lâu.



Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc có từng sống ở thế tục chưa?”



Thẩm Thanh Huyền lắc đầu bảo: “Chưa từng.” Năm xưa khi còn bé y từng ở thế tục, nhưng thời gian ngắn ngủi, thời gian mấy năm nhanh như chớp mắt, không nhớ được gì dù chỉ là nửa phần ký ức.



Cố Kiến Thâm hạ giọng nói:



“Ở trần gian, khi màn đêm tân hôn buông xuống, hai người sẽ ngủ trên đệm chăn đỏ thẫm.”



Cố Kiến Thâm nói lời này vốn chỉ muốn trêu Thẩm Thanh Huyền, ám chỉ bọn họ giống như một đôi bích nhân mới cưới.



Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền không chỉ ăn ám chỉ của hắn, còn nói thẳng:



“Thì ra là thế, vậy chúng ta nằm ngủ chẳng phải là động phòng hoa chúc, điên đảo gấm đỏ sao?”



Tim Cố Kiến Thâm tức thời đập mạnh.



Không đợi hắn mở miệng, Thẩm Thanh Huyền lại cong môi cười:



“Có điều giường này hơi nhỏ, không làm giường cưới được.”



Nói gần nói xa, có điều ám chỉ.



Cố Kiến Thâm nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp mắt, muốn từ thần thái nhìn thấu tâm tư y.



Nhưng rất tiếc, Thẩm Thanh Huyền sống hơn vạn năm, thật sự làm người ta nhìn không rõ.



Trong chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền lại biến về dáng vẻ thiếu niên, y kéo ống tay áo Cố Kiến Thâm nói:



“Chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”



Y ngước đầu nhìn hắn, thiếu niên có sắc mắt trong vắt, ngây thơ khờ dại, sạch sẽ và xinh đẹp.



Cố Kiến Thâm rũ mắt nhìn y, sau một lúc lâu mới mở miệng:




Thẩm Thanh Huyền trừng hắn.



Cố Kiến Thâm nói: “Không phải ta cố ý, do thói quen thôi.”



Thẩm Thanh Huyền không nói chuyện, nhưng hai tay lại vòng lên cổ hắn.



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm cái trán trắng mịn của y, nhịn thật lâu mới không hôn xuống.



Hai người càng chạy càng lệch, xem vị trí hẳn đã ra khỏi khu an toàn, tiến vào nơi tương đối nguy hiểm.



Đáng tiếc hai người nguy hiểm nhất thiên hạ đang ở ngay đây, cho nên nơi này có nguy hiểm cỡ nào cũng không ảnh hưởng gì tới họ.



Đi rồi lại đi, Thẩm Thanh Huyền bỗng nhiên nói:



“Chỗ này đi.”



Cố Kiến Thâm đáp: “Được.”



Thẩm Thanh Huyền lại bảo:



“Thả ta xuống.”



Cố Kiến Thâm cẩn thận đặt y lên một nơi sạch sẽ.



Chân vừa chạm đất, Thẩm Thanh Huyền liền khôi phục cơ thể trưởng thành.



Đồng tử Cố Kiến Thâm co lại.



Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn bên hông, chầm chậm nói:



“Linh tuyền này trông không tồi.”



Theo đường nhìn đuôi mắt y, quả nhiên có một linh tuyền thiên nhiên, nước suối cuồn cuộn, linh khí dày đặc, là nơi tuyệt diệu.



Cố Kiến Thâm cũng nhìn thấy.



Thẩm Thanh Huyền đã trực tiếp sang đó.



Xuyên qua mảng lớn lá trầu bà vàng, linh tuyền được bao phủ giữa đám sương khoan thai thong thả.



Cố Kiến Thâm theo sau, vừa nhìn thoáng qua đã sửng sốt, hắn như bị cố định tại chỗ, không nhấc được nửa tấc.



Nam tử đưa lưng về phía hắn duỗi tay, tay áo trượt xuống, cánh tay trắng nõn như mỹ ngọc thượng hạng mềm mại nhất, ngón tay y khẽ nhúc nhích, cởi ruy băng buộc tóc, tóc đen mực chảy xuống như thác, rũ thẳng xuống mông.



Càng khiến người huyết mạch bành trướng ở chỗ, y lại cởi vạt áo, quần áo trắng trong như bị sớm mai chiếu rọi hóa thành sương mù dày đặc, từ tốn rơi rớt, thả ra sương sớm trong suốt cùng đóa hoa mềm mại.



Nhưng mà …  cơ thể càng mềm mại hơn nước, người còn đẹp hơn hoa.



Cố Kiến Thâm nhìn không chớp mắt, nghe được cả tiếng chấn động như nổi trống.



Truyền tới từ lồng ngực hắn, là tiếng tim đập.