Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 22 : Chạm chút thôi mà

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền hướng vào linh tuyền, khi mũi chân bóng loáng duyên dáng kia chạm vào mặt nước, gợn sóng dấy lên như chấn động cả cây cối.



Y vào trong nước, thân thể và nước suối linh hòa vào nhau, mái tóc màu mực tản ra, rơi xuống như màn sao, làm trời đất đảo ngược.



Cố Kiến Thâm bỗng nhiên nổi xúc động, hắn muốn ôm lấy y, vì nước linh tuyền này không rửa sạch được thân thể y mà còn vấy bẩn.



Có tư cách gì chạm vào y? Có tư cách gì vờn quanh y? Dòng linh tuyền trong vắt lúc ẩn lúc hiện không chốn nương tựa kia có tư cách gì thân mật như thế với y?



“Bệ hạ …” Thẩm Thanh Huyền tựa vào bên ao, cười nhạt nhìn hắn, “Cùng nhau đi.”



Cố Kiến Thâm bỗng chốc hoàn hồn, đôi mắt xanh thẳm biến đỏ hoàn toàn: xinh đẹp, sáng ngời, mang theo dục vọng xâm lược không hề che dấu.



Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch môi mỏng, rất thích hình dáng này của hắn.



—— Quả nhiên đôi mắt màu đỏ này vẫn hợp với kiêu ngạo càn rỡ hơn.



Cố Kiến Thâm lập tức đi về phía y, tuy hắn vào trong nước, nhưng nhờ linh khí phụ thể, dòng nước này căn bản không tới gần được hắn, vậy nên quần áo không bị thấm ướt.



Thẩm Thanh Huyền dõi theo hắn.



Giây tiếp theo, Cố Kiến Thâm dùng linh khí che chở y bên trong, thổi dạt toàn bộ nước suối vướng bận kia.



Da thịt trong suốt như tuyết, thân thể tựa như ảo mộng, giải nghĩa cho hai chữ hoàn mỹ đến tận cùng.



Cố Kiến Thâm ngắm nhìn y không chớp mắt, Thẩm Thanh Huyền lại không chút mất tự nhiên, ngược lại còn cong môi cười nói:



“Bệ hạ làm gì thế?”



Cố Kiến Thâm nói:



“Chúng nó không có tư cách tới gần ngươi.”



Đáy mắt Thẩm Thanh Huyền toàn là ý cười:



“Bọn chúng chỉ là nước thôi mà.”



Sao người này cả dấm chua của nước cũng ăn vậy.



Cố Kiến Thâm bảo:



“Sư thúc thật sự quá mê người.”



Nói đoạn, hắn có xúc động muốn hôn lên cánh môi nhạt màu động lòng người này.



Ngón tay trắng nõn ngăn cách hai người, Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn.



Cố Kiến Thâm nhướn mày:



“Sư thúc có ý gì?”



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Ta còn muốn hỏi Bệ hạ có ý gì đây.”



Cố Kiến Thâm nhìn y chăm chú:



“Sư thúc quyến rũ ta bằng mọi cách, chẳng phải muốn …”



Thẩm Thanh Huyền cắt ngang lời hắn:


“Quần áo ướt thế này sao mà mặc?”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, lại nhìn hắn thêm cái nữa, lại lại liếc nhìn hắn …



Cố Kiến Thâm nháy nháy mắt với y.



Lúc ấy Thẩm Thanh Huyền nghĩ ngay tới câu này: Hôn hôn hôn, nhanh nhanh hôn, hôn xong rồi cho ta nhìn kỹ thân thể ngươi …



Không được!



Vấn đề không phải ở chỗ có hôn hay không, mà là thỏa hiệp liền thua.



Sao y có thể thua ma tu Tâm Vực cho được?



Thẩm Thanh Huyền thở nhẹ một hơi, trong lòng nhỏ máu mà thi thuật làm khô quần áo Cố Kiến Thâm, hơn nữa còn giúp hắn ăn vận chỉnh tề.



Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Thật sự không cân nhắc chút ư?”



Giọng tiểu thiếu niên mềm mại nhưng lạnh lùng:



“Giết trâu cho ta đi!”



Tâm trạng Cố Kiến Thâm rất tốt, hắn hành lễ, cung kính nói:



“Tuân mệnh.”



Thẩm Thanh Huyền lại bị từng sợi tóc trượt xuống từ bả vai hắn hấp dẫn cho mắt trợn tròn.



May mà Cố Kiến Thâm đã giấu đi màu tóc, mắt thấy đỏ bị đen cắn nuốt, Thẩm Thanh Huyền như được trở lại mấy ngàn năm trước, cảm nhận được tâm trạng buồn bực khi bị sư tôn xách ra khỏi ổ vàng ổ bạc của mình.



Hai người tổng cộng góp nhặt được bốn mươi miếng da trâu, vì chất lượng da trâu tốt, bọn họ được đánh giá xuất sắc, có tư cách chọn một trong ba nhiệm vụ.



Sở dĩ Thẩm Thanh Huyền muốn làm nhiệm vụ này vì muốn quét cái nhiệm vụ “canh dệt” kia.



Tiếc thay vận may không tốt, không quét được, y tiện tay nhận nhiệm vụ truyền tin vào thành, Cố Kiến Thâm đương nhiên cũng giống y.



Lúc quay về phòng nhỏ, Thẩm Thanh Huyền kiểm tra ngọc giản.



Thứ mười ba xin hãy cởi áo tháo đai đã hoàn thành, nhiệm vụ mới nhảy ra.



“Thứ mười lăm, hôn môi Cố Kiến Thâm một lần.”



Ngọc giản đã là lợn chết không sợ nước sôi, tuyên bố nhiệm vụ “đáng sợ” như thế, vậy mà còn chưa tắt máy.



Thẩm Thanh Huyền ngừng một lúc, ánh mắt bỗng dưng sáng ngời.



Vừa vào phòng, y lập tức hỏi Cố Kiến Thâm:



“Lời nói trước đó còn hiệu lực không?”



Cố Kiến Thâm chưa kịp phản ứng y muốn nói gì.



Thẩm Thanh Huyền lại biến về dáng vẻ trưởng thành, tới gần sau hắn nói khẽ:



“Hôn một chút rồi cho ta chạm nhé?”



_____



Xin Bệ hạ cố chống đỡ =)))))))))))))))))))