Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 23 : Lên giá ngay tại chỗ

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Suy nghĩ của Thẩm Thanh Huyền rất không tệ, dù sao vì dời gạch sớm muộn gì cũng phải hôn, không bằng hiện giờ hôn luôn, còn có thể dựa vào đó nhận được chút phúc lợi.



Về phần lý luận thỏa hiệp liền thua kia à … Đều là mây bay ╮(╯▽╰)╭, Tôn chủ đại chân chỉ cảm thấy mình được lời!



Thương thay Cố Kiến Thâm bị y dụ dỗ không kịp đề phòng làm cho tâm thần run rẩy kịch liệt.



Lần này Thẩm Thanh Huyền thật sự câu dẫn hắn, rõ ràng trong từng câu chữ.



Theo lý thuyết hắn nên ấn gáy y, thô bạo hôn lên, nhưng Đế tôn đại nhân không phải người thường.



Hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền chăm chú, cong khóe môi hỏi y rằng:



“Vì sao giờ lại đồng ý?”



Trước đó hắn đề xuất, Thẩm Thanh Huyền bày ra dáng vẻ không muốn bị xâm phạm, biến về hình dáng tiểu đồng ngay lập tức, còn làm mặt sa sầm với hắn, bây giờ sao tự nhiên muốn?



Thẩm Thanh Huyền nói:



“Ngẫm lại kỹ càng, ta cảm thấy mình rất có lời.”



Hôn một cái không đau không ngứa đã có thể chạm vào cấm ấn ngàn xưa khó gặp, thiệt sự tiện nghi lắm luôn.



Cố Kiến Thâm ý vị thâm trường nhả một câu:



“Như vậy à …”



Thẩm Thanh Huyền đã sẵn sàng hôn rồi, y còn nghiêm túc nhìn hắn:



“Được không?”



Trải mắt khắp đại lục, người có thể giữ bình tĩnh vào giờ khắc này đều là thần!



Có thể nói Lão Cố tương đương thần, hắn không chỉ kiên cường chống đỡ, mà còn cố ý lên giá ngay tại chỗ:



“Ta cảm thấy không ổn.”



Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ tới:



“Cái gì?”



Cố Kiến Thâm trả lại cho y nguyên văn:



“Cẩn thận ngẫm lại, ta cho rằng ta rất không có lời.”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Cố Kiến Thâm trịnh trọng già mồm át lẽ phải:



“Hôn là lẫn nhau, ta hôn ngươi, ngươi cũng hôn ta, nhưng ngươi chạm ta chỉ mới là một phía.”



Thẩm Thanh Huyền trợn tròn mắt, trong đôi mắt xinh đẹp viết đầy một câu: “Sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ thế này!”



Cố Kiến Thâm làm như không nhìn thấy.



Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Ta lại chẳng muốn hôn ngươi.”



Cố Kiến Thâm bạo dạn nói luôn: “Vậy đừng hôn.”
Tiễn tiểu hoa đào đi, không lâu sau, một vị “đại thần” khác cũng đã tới …



Người tới chính là đương gia chưởng môn của Tử Ngọ Quan, đồ tôn của Thẩm Thanh Huyền —— Diệp Trạm.



Tăng Tử Lương quen vuốt mông ngựa, cho nên đối với Túc Vũ hay “Triêu Yên” hắn đều hết mực quan tâm săn sóc.



Nhưng Diệp Trạm thì khác, hắn chính là fan cuồng thâm niên, yêu ai yêu cả đường đi, nghe Túc Vũ có một tiểu đồng bọn nên lập tức muốn tới xem thử.



Nói đùa đó hả? Đây chính là thanh liễu của Vạn Tú Sơn, từng diện kiến thánh nhan Tôn chủ, sao có thể tu hành ở nơi đơn sơ này?



Diệp Trạm hấp tấp chạy tới, tập trung nhìn kỹ, sau đó trực tiếp rạp đầu xuống đất!



May mà chỉ mình hắn tới, bằng không … cả Tử Ngọ Quan đều phải quỳ theo!



Thẩm Thanh Huyền khoát tay:



“Đứng lên đi.”



Diệp Trạm định đứng dậy, thế nhưng hắn không đứng!



“Tôn … Tôn chủ đại nhân, đệ tử không biết ngài … ngài …” Lão Diệp bắt đầu lắp bắp nói năng lộn xộn.



Thẩm Thanh Huyền nói: “Được rồi, chuyến này ta có việc riêng, vốn không muốn quấy nhiễu ngươi.”



Diệp Trạm tạm ngừng, nhưng vẫn còn nghẹn ngào.



Thẩm Thanh Huyền: “……” Bỗng nhiên nhớ tới chuyện Xích Dương Tử kể, khóc bảy ngày bảy đêm gì đó, Diệp Trạm có phải ngươi lên cơn nữa không!



Diệp chưởng môn vừa rơi nước mắt vừa thấp giọng:



“Tôn chủ đại nhân vậy mà tới Tử Ngọ Quan, đệ tử phải may mắn cỡ nào! May mắn cỡ nào! May mắn cỡ nào!”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Y quay đầu nói với Cố Kiến Thâm:



“Chúng ta vào nhà đi.”



Trước hết để hắn khóc cho đủ.



Trong mắt Cố Kiến Thâm toàn là ý cười, dùng truyền âm trộm nói:



“Sư thúc đúng là mị lực vô biên.”



Thẩm Thanh Huyền không muốn nói chuyện.



Diệp Trạm kích động khóc liên hồi đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn về phía Cố Kiến Thâm, đồng tử đột nhiên co rút, lập tức rút kiếm!



____



Tác giả nói: Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt!



Cố Kiến Thâm mỉm cười: Tình địch?



Diệp Trạm muốn nhào đầu đi chết …