Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 210 : Trận chiến định mệnh này cuối cùng cũng sắp khai hỏa!

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền sợ Tiểu Tăng không rõ, vì thế nhấn mạnh thêm lần nữa: “Gửi thiếp mời, phải có lễ nghi chu toàn.” Đừng có thần hồn nát thần tính.



Lão Tăng lập tức thẳng lưng, cực kỳ “nhạy bén” nhận ra hàn ý tận xương từ trong lời nói du dương như đàn sáo của Thẩm Thanh Huyền, ngưng trọng đáp: “Đệ tử nhất định không phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”



Thẩm Thanh Huyền cảm thấy không có vấn đề gì, Tăng Tử Lương không phải Diệp Trạm, không đến mức giương cung bạt kiếm với Tâm Vực, đồ tôn khéo đưa đẩy hẳn có thể xử lý việc này một cách thỏa đáng.



Trước khi đi, y sực nhớ ra một chuyện: “Đưa thiếp mời cho ta.”



Tăng Tử Lương lập tức dâng thiếp mời bằng hai tay.



Thẩm Thanh Huyền phất tay áo, một cây bút lông bỗng xuất hiện giữa hai ngón tay, bút lông đặt xuống, hai chữ “Liên Hoa” xuất hiện trên giấy.



“Được rồi.” Thẩm Thanh Huyền thu tay lại, “Gửi cái này đi.”



Tăng Tử Lương cung kính đáp: “Vâng.”



Thẩm Thanh Huyền cùng Tiểu Kim vừa đi, chân lão Tăng lập tức mềm nhũn, phải đỡ ghế thái sư chậm chạp ngồi xuống.



Không ngờ Tôn chủ lại ký tên trên thiếp mời!



Tăng Tử Lương không dám nhìn lâu hai chữ tôn quý nhưng cấm kỵ này … Hắn vỗ ngực, sau một lúc mới bình tĩnh trở lại.



Xem ra trận chiến này không thể tránh rồi!



Tăng Tử Lương không dám chậm trễ, vội vàng đưa thiếp mời đến Tâm Vực.



Đưa thiếp mời xong hắn không về Vô Phương tông ngay, mà khẩn trương truyền tin cho chưởng môn sáu phái, tập hợp ở Tử Ngọ quan.



Độc giả của truyenfull mau cút khỏi truyện mình dịch



Thấy mọi người tề tụ đông đủ, Tăng Tử Lương kể lại chuyện “chiến thư”, năm người còn lại đồng loạt lộ vẻ mặt ngạc nhiên.



Trình Tịnh hỏi: “Ngươi có xuyên tạc ý Tôn chủ không đó?”



Trán Tăng Tử Lương chảy mồ hôi lạnh: “Vậy ngươi cho rằng Tôn chủ còn có ý gì?”
Tứ hộ pháp tám đại tướng (còn được gọi là thập nhị tướng) lần lượt vọt lên trời, nổ thành pháo hoa!



Họ khẩn cấp đưa thiếp mời đến Duy Tâm cung, lén lút mở thật nhiều cuộc họp nhỏ, ai nấy đều căm phẫn, hận không thể san bằng Thiên Đạo dối trá ngay bây giờ.



Vì cớ gì Thẩm Thanh Huyền muốn viết cái tên chói lọi của mình lên thiếp mời.



Khiêu khích chăng? Làm gì có, y chỉ đang buộc lão công lộ diện mà thôi.



Chỉ là một thiếp mời luận đạo, Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm làm “rùa già rút đầu”, chỉ để thuộc hạ tham gia thì y phải làm sao?



Vậy nên y viết tên mình, để nói cho chư tử Tâm Vực biết, y cũng tới luận đạo.



Thẩm Thanh Huyền đi, tất nhiên Cố Kiến Thâm không thể không đi.



Đặc biệt là cả Tâm Vực đều biết Thẩm Thanh Huyền sẽ đi, nếu Cố Kiến Thâm không đi sẽ gây ảnh hưởng không tốt: một mặt trông có hơi hèn (mặc dù thực tế hèn hơn tưởng tượng gấp trăm lần), mặt khác nếu không đi, chẳng khác nào hắn bỏ mặc thần dân của mình rơi vào nguy hiểm không màng tới.



Suy cho cùng trong mắt Tâm Vực, Thẩm Thanh Huyền chính là kẻ nguy hiểm nhất giới tu chân.



Thẩm Thanh Huyền đánh bàn tính xong xuôi hết rồi, cũng thực sự đáng tin cậy lắm.



Nhưng tác dụng phụ là cả Thiên Đạo và Tâm Vực đều “rục rịch”, nhiệt huyết sôi trào, toàn dân giơ vũ khí, trong đó không thiếu trí giả giống lão Tăng.



Các trí giả đều cho ra cùng dự đoán — trận chiến định mệnh này cuối cùng cũng sắp khai hỏa!



Dựa theo một ý nghĩa nào đó, nó thực sự là định mệnh.



Chỉ tiếc không phải chiến tranh, mà là “pháo”.



_____



Tiểu kịch trường:



Mộc Huân cắn kẹo hồ lô: Cho nên á, có gì mà một pháo không thể giải quyết? Nếu một pháo không được thì … một đêm bảy pháo, mọi người hiểu mà?