Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 220 : Phiên ngoại 6

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Mộc Huân thuận lý thành chương được Loạn Ưng cứu, tiếp tục bày ra dáng vẻ hoảng sợ, khẽ nói: “Đa tạ.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hết nổi, lặng lẽ hỏi Cố Kiến Thâm: “Có phải Loạn Ưng nhận ra y rồi không?”



Cố Kiến Thâm: “Phải.”



Chỉ tiếc Loạn Ưng vẫn cho rằng y là sói tím, là ân nhân cứu mạng của hắn, những việc khác thì không hề biết, càng không biết Mộc Huân là một trong Tam Thánh của Thiên Đạo, thánh nhân Khinh Nhiễm vang danh tiếng ác ở Tâm Vực.



Nhắc tới cũng khéo, mấy ngày qua Thiên Đạo và Tâm Vực xảy ra vài trận chiến có lớn có nhỏ, vậy mà Mộc Huân và Loạn Ưng chưa từng đụng phải.



Mộc Huân thuộc phái hiếu chiến, thường dẫn quân ứng chiến, thắng được tận mấy trận, cho nên vang danh hiển hách ở Tâm Vực, là tu sĩ Thiên Đạo suốt ngày bị treo bên miệng mắng đứng sau Thẩm Thanh Huyền.



Cố Kiến Thâm giải thích: “Loạn Ưng thuộc người bên ta, trước giờ bọn ta luôn tránh nảy sinh tranh chấp với Thiên Đạo.”



Tim Thẩm Thanh Huyền run lên, dịch sát vào người hắn.



Khi gặp lại, tử thủy yêu và ngân lang đã không còn vẻ ngoài như xưa: Loạn Ưng cao lớn, đôi mắt xanh thẳm như biển xanh trời quang, trong vắt sáng rỡ; Mộc Huân thì tuấn mỹ, đôi mắt tím như báu vật sâu trong đất, xinh đẹp đến là yêu dị.



Mộc Huân không nhận ra Loạn Ưng, nhưng Loạn Ưng nhìn một phát là nhận ra y ngay.



Có lẽ do thiên tính của lang tộc, hoặc có lẽ do nhớ nhung khôn nguôi trong lòng. Thời gian dài gần nghìn năm vẫn không thể làm nhạt phai một lần ngưng mắt ở biển Vọng Tẫn.



Chuyến này của Mộc Huân vô cùng thuận lợi, dễ dàng tiếp cận Loạn Ưng.



Loạn Ưng hỏi y: “Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”



Mộc Huân lắc đầu: “Ta không nhớ.” Đây là kịch bản Xích Dương Tử soạn cho y.



Loạn Ưng ngạc nhiên: “Không nhớ?”



Mộc Huân dùng kỹ năng diễn sứt sẹo của mình: “Ừa, vừa tỉnh dậy thì quên hết, trên người mang theo rất nhiều tiền, song không biết nhà ở đâu.”



Nghe y nói vậy, đôi mắt Loạn Ưng hơi lóe lên, lại hỏi: “Còn nhớ tên mình không?”



Có lẽ Xích Dương Tử cũng sầu cho kỹ năng diễn của Mộc Huân, sợ đổi tên lại lòi, cho nên đan thắt cho y thế này —



Mộc Huân lấy túi càn khôn của mình ra, trên đó có một chữ “Huân” rất nhỏ.
Loạn Ưng: “……” Tầm mắt hoàn toàn không thể dời khỏi đôi môi ẩm ướt của y.



Mộc Huân phát hiện việc này, y nhìn hắn: “Ngươi có muốn nếm thử chút không?”



Loạn Ưng cảm thấy mình không nên nhìn tiếp, đây là mạo phạm, nhưng vẫn không tài nào thoát ra được, cơ thể không nghe sai khiến, ánh mắt cũng không thể kiểm soát.



Mộc Huân cố ý liếm môi, mỉm cười câu mất hồn ngân lang.



Y hỏi hắn: “Loạn đại ca, miệng ta có gì ư?”



Loạn Ưng lập tức hoàn hồn, úp úp mở mở: “Không …” Mộc Huân đột nhiên dựa sát vào hắn, xóa bỏ khoảng cách gần như mất hẳn của hai người.



Bọn họ cách nhau thật gần, chóp mũi cọ vào nhau, cánh môi cũng sắp …



Ngập tràn tâm trí Loạn Ưng đều là lui về sau, mau lui về sau, thế mà cơ thể lại đi ngược với lý trí, hắn đè gáy Mộc Huân, hôn lên bờ môi y.



Trong mắt Mộc Huân toàn là ý cười, không hề tỏ ý bị mạo phạm, ngược lại còn buông lỏng khớp hàm, duỗi lưỡi chạm vào lưỡi Loạn Ưng.



Đây không phải chỉ đâm thủng cửa sổ giấy, mà là hỏa thiêu cả cánh cửa.



Loạn Ưng hôn y dồn dập, nhấm nháp cánh môi thơm ngọt ấy, tìm kiếm nguồn nước có thể dập tắt ngọn lửa bỏng rát trong cơ thể hắn.



Ngặt nỗi Mộc Huân là ngọn lửa càng cháy càng lớn, y không những không dập lửa giúp hắn, mà còn thiêu cháy cả thế giới hắn.



Trái cây bị lật đổ, Thất Xán quả sáng bóng lăn lóc trên bàn, hệt như những viên trân châu ngân sắc, làm tăng thêm vẻ đẹp yên tĩnh cho biển sâu xanh thẳm.



Mộc Huân không hề để tâm vấn đề trên dưới, y vẫn còn chút lương tâm … sau khi “lấy thân báo đáp” y phải rời khỏi đây, nếu còn “bắt nạt” ngân lang, lòng y sẽ không yên mất. Thế nên y dứt khoát nằm đấy, mặc hắn muốn làm gì thì làm, dù gì Loạn Ưng cũng muốn, coi như y thỏa mãn hắn đi.



Mộc Huân định rời đi vào hôm sau, có điều y bị hắn lăn qua lăn lại quá thảm, cho nên thèm ngủ thêm xíu nữa. Vừa tỉnh dậy, nhìn gương mặt ngân lang, y lại kiềm lòng không được mà hôn hắn.



Loạn Ưng váng vất say mê vì y, nào chịu đựng được việc này, chỉ muốn vỗ về y vào trong thân thể.



Sau khi hai người xảy ra quan hệ, tình yêu sâu đậm của Loạn Ưng không còn cách nào che giấu, hắn nâng niu Mộc Huân trong lòng bàn tay, đặt lên đầu quả tim, và nuông chiều y càng thêm vô hạn.



Ngày thứ hai Mộc Huân đi không được, ngày thứ ba cũng đi không được, ngày thứ tư …