Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 221 : Phiên ngoại 7

Ngày đăng: 12:48 19/04/20


Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thánh nhân Khinh Nhiễm vẫn đi không được.



Trước khi ngủ y thề non hẹn sắt, định nghỉ một chút rồi đi, lúc tỉnh dậy lại nhịn không được trêu ghẹo ngân lang, vừa trêu liền quên bẵng chữ đi viết thế nào. Hiện giờ Tâm Vực thái bình, đại tướng công lao hiển hách như Loạn Ưng có thể xin nghỉ phép, cho nên hắn có rất nhiều thời gian rảnh, ngày nào cũng kề cận Mộc Huân, dường như muốn bù đắp những gì năm xưa đã bỏ lỡ.



Họ bỏ lỡ rất nhiều, có thể tính bằng nghìn năm, cho nên Mộc Huân đã sa vào lưới tình sâu đậm này.



Một tháng, hai tháng, rồi lại ba tháng … nhoáng cái đã qua ba năm.



Mặc dù tu hành không kể thời gian, nhưng đó là dưới tình huống bế quan, còn vành tai tóc mai chạm nhau suốt ba năm là thật, không hề có chút ậm ờ. Điều làm Mộc Huân cảm thấy bất an là, thời gian dài nhường ấy, y chỉ ở trong phủ đệ Loạn Ưng, chung đụng với hắn mỗi ngày mà vẫn không hề biết buồn chán.



Không có cuồng hoan, không có mạo hiểm, không có chiến tranh nhiệt huyết sôi trào, chỉ là những cái ôm hôn bình thản, lại khiến y cảm thấy hứng thú, hận không thể tiếp tục mãi như thế.



Mộc Huân hỏi Loạn Ưng: “Ngươi không cần làm việc ư?”



“Tâm Vực thái bình, ta không có việc để làm.” Hắn đưa tay, vén lọn tóc rũ trước trán Mộc Huân.



Trán Mộc Huân bị hắn làm cho ngứa ngáy, lại hỏi: “Vậy ngươi không tu hành sao?”



Loạn Ưng đáp: “Không gấp.”



Mộc Huân cũng chỉ hỏi tới đó, bởi vì y không muốn Loạn Ưng đi làm việc cũng không muốn hắn tu hành, tốt nhất hắn cứ ở bên y thế này, rồi dùng đôi mắt xanh thẳm, tình yêu ngập tràn nhấn chìm y.



Y rất vừa lòng với hiện tại, không muốn thay đổi.



Mộc Huân hôn lên môi hắn, hỏi: “Có phải vì ta không?”



Loạn Ưng nhìn chằm chằm vào y.



“Vì ta, cho nên không làm việc cũng không tu hành?” Mộc Huân cắn môi, “Loạn đại ca, ngươi đúng là hết xài.”



Có xài được hay không, chẳng nhẽ trong lòng thánh nhân Khinh Nhiễm không đếm được? Nếu không đếm được, thì đừng lo, trời sắp tối rồi.



Quả nhiên Loạn Ưng yêu y đến tận xương tủy, đừng nói Mộc Huân ham chơi tùy hứng, dù y bảo hắn đi chết, ngân lang này cũng sẽ chết không chút do dự.



Lại ba năm trôi qua, Mộc Huân bị Xích Dương Tử gọi “tỉnh”.



Xích Dương Tử truyền âm với y: “Ngươi còn chơi chưa đủ hả?”



Lúc này, Mộc Huân và Loạn Ưng đang ở khe núi, ở đây có một hồ sâu, nghe nói trong hồ có thần vật, mỗi đêm trăng tròn mùa hè sẽ phun bong bóng, bong bóng này gặp nước sẽ đông lại thành ngọc trai, cực kỳ xinh đẹp.



Mộc Huân tình cờ thấy nó trong 《Bác vật chí》của Tâm Vực nên lấy làm hiếu kỳ, nài nỉ Loạn Ưng cùng y đến vớt ngọc trai.
Huề nhau …



Loạn Ưng rũ mắt: “Ta hiểu rồi.”



Mộc Huân toan nói thêm, song Loạn Ưng đã xoay người về phòng: “Thánh nhân đi thong thả, thứ cho tại hạ khó thể đưa tiễn.”



Mộc Huân mở to mắt, nhìn bóng lưng Loạn Ưng mà không nói được câu nào.



Cứ vậy đi, không làm vậy còn có thể thế nào?



Thiên Đạo và Tâm Vực, một người là một trong Tam Thánh, một người là đại tướng Tâm Vực, làm gì có tương lai đáng nói.



Một giấc mộng hoang đường, tỉnh giấc liền kết thúc tất cả.



  “Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.”



Mộc Huân không biết mình đã quay về Tẩm Nguyệt các như thế nào, y khóa mình, mở to mắt cầm viên ngọc trai treo trước ngực.



Đây là viên ngọc bình thường nhất mà Loạn Ưng vớt cho y.



Không tròn mà cũng chẳng sáng, chẳng thu hút tí nào.



Loạn Ưng bảo: “Viên này không đẹp lắm, vứt nó đi.”



Mộc Huân lại thích nó một cách khó hiểu, y cười nói: “Ta muốn nó cơ.”



Loạn Ưng ngơ ngác, Mộc Huân đưa viên ngọc cho hắn, cất giọng nài nỉ: “Ngươi xuyên giúp ta một lỗ, ta muốn đeo nó trên người.”



Loạn Ưng không nhịn được mà bảo: “Vẫn còn thứ đẹp hơn mà.”



Mộc Huân lại đặt viên ngọc ấy bên môi rồi hôn lên: “Không, ta chỉ thích nó.” Dù không đẹp, không tỏa sáng, nhưng lại là viên đầu tiên.



Tựa như cuộc đời sôi nổi của y, thuở ban đầu vẫn là ngân lang trầm mặc kiệm lời ấy ….



Khiến y nhớ mãi không quên.



_____



Các mẹ có giận thì đánh mông Mộc Huân thôi, đừng chửi em nó quá TAT mốt ẻm sẽ ngoan mà. Có gì thì bảo Tôn chủ hoặc bánh bao Hạ Đình đập cho một trận.