Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 26 : Một mảnh tâm ý ~~~

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Thẩm Thanh Huyền phất tay áo ném một hạt châu phản chiếu, từng màn ở tòa nhà ăn thịt người kia xuất hiện trước mặt đám người Diệp Trạm.



Lần lượt xem xong … huyết sắc trên mặt Diệp Trạm trút bỏ toàn bộ.



Giọng Thẩm Thanh Huyền truyền từ đại điện, xa xôi lại rõ ràng: “Tôn Cảnh Nguyên kia là người Tử Ngọ Quan?”



Diệp Trạm quỳ rạp dưới đất, giọng nói tràn đầy xấu hổ: “Vâng!”



Trình Tịnh không khỏi sốt ruột …



Thật ra Tôn Cảnh Nguyên không được xem là môn nhân chân chính của Tử Ngọ Quan, lúc tu hành gã là đệ tử ký danh, sau này vì theo đường bất chính mà bị khai trừ khỏi sổ ghi chép …



Chỉ có điều việc này thực sự không thoát khỏi liên quan với Tử Ngọ Quan, nhưng cũng phải thanh minh đôi lời, như nào và ra sao …



Ngược lại Thẩm Thanh Huyền vô cùng hài lòng với thái độ này của Diệp Trạm.



Tính cách đồ tôn này, y cũng biết được một hai phần.



Nghiêm túc chấp nhất.



Vì tôn sư trọng đạo nên rất kính ngưỡng y, cũng bởi có phẩm cách này mà tính tình không tệ, làm việc quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư, cứng cỏi hơn Tăng Tử Lương gấp mấy lần.



Nhưng vẫn có khuyết điểm trí mạng.



Quá mức công chính thậm chí trở nên cứng nhắc, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cũng đòi hỏi nghiêm ngặt với môn nhân, nhưng lại không am hiểu cách quản lý kẻ dưới.



Thẩm Thanh Huyền thấp giọng nói: “Tất cả vào đi.”



Sáu người cùng thưa vâng, tất cả đều cúi đầu cẩn thận đi từng bước vào đại điện.



Khiến Tôn chủ tức giận như vậy, bọn họ đều sợ tái mét mặt mày.



Vừa vào Càn Thính Điện, Diệp Trạm lập tức quỳ xuống.



Thẩm Thanh Huyền đi về phía hắn: “Đứng lên.”



Giọng Diệp Trạm run rẩy: “Kẻ có tội không dám!”



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Tội gì?”



Diệp Trạm nói: “Thân là chưởng môn Tử Ngọ Quan lại dung túng chuyện ác bôi nhọ Thiên Đạo!”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn từ trên cao xuống: “Dung túng?”



Trán Diệp Trạm chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bị lá cây che mắt, đã là dung túng.”



Thẩm Thanh Huyền cười lạnh một tiếng.



Diệp Trạm trước mắt như tro tàn: “Tôn chủ, đệ tử bất tài, nguyện xin tự rơi xuống tiên nhai!”



Rớt xuống tiên nhai là rãnh trời, nhảy xuống từ đó, dù có là thần tiên cũng khó thoát khỏi cái chết.



Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười: “Ngươi nhảy xuống thì thoải mái rồi, còn Tử Ngọ Quan thì sao? Mặc nó thành ăn thịt người quan?”



Diệp Trạm yên lặng, không mặt mũi nào ngẩng đầu.



Thẩm Thanh Huyền thấp giọng trách: “Đứng lên.”



Diệp Trạm nhất thời cảm nhận được lực lượng hùng hậu đỡ hắn đứng dậy.



Thẩm Thanh Huyền ở ngay trước mặt hắn … Gió mát cuốn tuyết, bụi trần tuyệt thế, so ra, Diệp Trạm càng xấu hổ ngượng ngùng, hối hận không thể tả.



Giọng Thẩm Thanh Huyền trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thu hồi suy nghĩ bất lực kia của ngươi lại, trở về chỉnh đốn toàn bộ Tử Ngọ Quan.”



Nói xong, y nhìn về phía năm người kia, tiếp tục nói, “Thân làm chưởng môn, trách nhiệm gánh trên vai các ngươi rất nặng, tu vi cao thì thế nào? Ngộ tính mạnh thì có làm sao? Ngay cả trật tự trong môn cũng lo không hết, sao có thể tới đại đạo!”



Sáu người cúi đầu, không ai dám thở mạnh tiếng nào.



Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Diệp Trạm, hạn ngươi trong vòng bảy ngày điều tra rõ việc này, khai báo hoàn chỉnh cho ta, về phần trừng phạt, sau bảy ngày quay lại nhận đi.”



Diệp Trạm trầm giọng đáp lại.



Thẩm Thanh Huyền liền quét nhìn những người khác, trầm giọng nói: “Chuyện Tử Ngọ Quan không phải là ví dụ, chư vị lấy đó làm gương, quay về tự tra!”



Nói xong, y phất tay áo, tiễn sáu người này ra ngoài.



Dưới chân núi.



Thân thể Diệp Trạm lung lay, Trình Tịnh vội vã đỡ hắn.



Diệp Trạm lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy tiều tụy: “… Ta khiến Tôn chủ thất vọng rồi.”



Tiếng thở dài của hắn khiến năm người còn lại không sao đành lòng.



Nhưng trên thực tế Diệp Trạm thực sự sai.



Dù có vô vàn lý do có thể đưa hắn thoát khỏi chuyện này, thế nhưng sai chính là sai.



Nếu không phải hắn quản cấp dưới không nghiêm, nếu không phải hắn sơ xuất trong việc giám sát, sao có thể phát sinh chuyện ác táng tận thiên lương cỡ này.



Những tiểu đồng uổng mạng kia, những đứa trẻ ái mộ cái tên Tử Ngọ Quan, thành tâm đến đây cầu đạo vì cớ gì phải gặp chuyện đáng sợ đến thế.



Nghĩ tới đây, Diệp Trạm hận không thể lấy cái chết tạ tội.



Trình Tịnh động viên hắn nói: “Ngươi đừng để rơi vào tâm ma, Tôn chủ chỉ hy vọng sau khi trải qua việc này, ngươi có thể giúp đỡ môn nhân toàn diện hơn!”



Tăng Tử Lương cũng nói: “Sư huynh, đừng tiếp tục phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”



Nghe những lời này, cuối cùng Diệp Trạm cũng phấn chấn hơn, trong mắt mới xem như có sức sống.



Đột nhiên, một tia sáng từ Vạn Tú Sơn bay lên trời, sáu người đồng loạt quay đầu, cả bọn đều trợn mắt há mồm.



Diệp Trạm lẩm bẩm nói: “Đây là …”




Đây là ngọn núi tiên mà biết bao người tha thiết mơ ước, nhưng với hắn mà nói còn kém xa nam nhân đứng sâu trong đấy.



Có điều nhìn kỹ lại, Vạn Tú Sơn này quả nhiên cực kỳ xứng với Thẩm Thanh Huyền.



Giai nhân thanh lãnh, tiên sơn vô trần (núi tiên không vướng bụi trần).



Dường như Tuyết Liên trên núi tuyết đã nở rộ, nhuộm đẫm vẻ đẹp tinh khiết tới cực hạn.



Cố Kiến Thâm đi tới, bước qua bụi tiên lượn lờ, thấy được thân ảnh trắng như sương trong Càn Thính Điện.



Không gió mà bay, một cái xoay người liền xao động tâm hắn.



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn tới cũng rất vui, vì không có người ngoài, Cố Kiến Thâm hoàn toàn là hình dáng Ma tôn, tóc dài đỏ sẫm, đôi mắt diễm sắc, một chữ đẹp sao có thể miêu tả?



Ngữ điệu y cũng dịu dàng hơn: “Bệ hạ.”



Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Đến quá vội nên không kịp chuẩn bị gì, mong sư thúc đừng giận.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cần khách sáo với ta như thế.”



Cố Kiến Thâm mơ hồ nhận ra y lại có chuyện, dù sao thái độ tự nhiên tốt như thế …



Thẩm Thanh Huyền châm trà cho hắn:



“Mặc dù không bằng hồng trà sang quý của Bệ hạ, nhưng có thể miễn cưỡng nhấp miệng.”



Cố Kiến Thâm đương nhiên khách sáo với y: “Nghe nói vân trà Vạn Tú ngàn năm mới thành một bó, là báu vật có một không hai.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Không khoa trương thế đâu, nếu ngươi thích, cứ mang một ít về.”



Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Nếu đã thế, vậy ta cũng phải chuẩn bị một phần hậu lễ cho sư thúc rồi.”



Hai người tâng bốc mua bán qua lại với nhau một hồi, Thẩm Thanh Huyền nhịn không được cắt ngang vào chủ đề chính.



“Không dám giấu giếm gì,” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói, “Ta có một yêu cầu quá đáng, hi vọng bệ hạ có thể hỗ trợ.”



Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc cứ nói thẳng, ta đương nhiên dốc hết toàn lực.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, hơi rũ mắt nói: “Không khó khăn thế đâu, chỉ là … chỉ là muốn ngươi về Duy Tâm Cung một chuyến.”



Cố Kiến Thâm giật mình: “Hồi cung?”



Thẩm Thanh Huyền ra vẻ rụt rè, lông mi dài cong vút khẽ run: “Đúng, trở về càng nhanh càng tốt.”



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sư thúc muốn theo ta về xem Duy Tâm Cung ư?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta vẫn chưa đi được, không đi được.”



Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Vậy mình ta về có ý nghĩa gì?”



Khóe mắt Thẩm Thanh Huyền hơi liếc sang Cố Kiến Thâm, nhìn hắn xong liền thu về thật nhanh: “Ta nói … nhưng ngươi đừng có cười ta đó.”



Cố Kiến Thâm bị dáng dấp này của y chọc cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, giọng nói ngày càng dịu dàng: “Xin cứ nói.”



Thẩm Thanh Huyền tạm dừng rồi mới ôn nhu nói: “Ta viết cho Bệ hạ lá thư, tính thời gian có lẽ đã tới Duy Tâm Cung rồi, cho nên muốn ngươi về xem.”



“Thư?” Cố Kiến Thâm lộ rõ nghi hoặc, “Sư thúc có gì muốn nói, nói thẳng ra là được.”



Thẩm Thanh Huyền cụp mắt, thấp giọng đáp: “… Nhưng vẫn có mấy lời không nói ra được.”



Trái tim Cố Kiến Thâm đột nhiên đập thình thịch.



Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên rất nhẹ, độ cong rất đỗi ngọt ngào động lòng người: “Ta biết ta hơi tùy hứng, nhưng hi vọng Bệ hạ có thể cảm thông cho một mảnh tâm ý của ta.”



Cố Kiến Thâm bỗng dưng nắm chặt tay y, mắt đỏ kề sát nhìn y: “Là tâm ý nào?”



Thẩm Thanh Huyền không giãy ra, ngược lại dời mắt bảo: “Đi xem thì biết thôi.”



Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y một lúc, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói vô cùng mê người: “Được.”



Cuối cùng cũng lừa được người đi, Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm.



Nhiệm vụ lần này không thành vấn đề rồi!



Y đã đưa chim bồ câu dốt nát tới bên ngoài Duy Tâm Cung, Cố Kiến Thâm quay về rất nhanh, chắc hiện giờ đã thấy thư rồi.



Đáng tiếc Cố Kiến Thâm chạy về Duy Tâm Cung, gỡ thư trên chân bồ câu trắng, mở ra xem ——



“Tiểu Hồng.”



Hai chữ rồng bay phượng múa, đại biểu cho tâm ý “muốn nói nhưng không sao thốt thành lời” của Thẩm Thanh Huyền?



Cố Kiến Thâm lắc đầu cười khẽ, hắn không thấy giận, trái lại tim còn ngứa ngáy hơn.



Chỉ có điều …



Hắn lấy một cái ngọc giản màu đỏ ra, bên trên có một hàng chữ chậm rãi sáng lên.



“Mười bảy, hồi âm cho Thẩm Thanh Huyền.”



Sao lại trùng hợp quá vậy?



Y viết thư cho hắn, hắn phải hồi âm cho y?



Cố Kiến Thâm nhếch môi, cười đầy hàm ý sâu xa.



_____



Lảm nhảm: Hôm nay đi inb cho Long Thất Đại Đại cầu ôm đùi, Đại Đại thặc đáng eo ( /)u()



Đọ =)))))))))) ngọc giản của Bệ hạ cũng không phải dạng vừa đâu