Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 27 : Giấy viết thư nho nhỏ không chứa nổi tình ý ta dành cho ngươi

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Không hồi âm thì sẽ ra sao? Thẩm Thanh Huyền sẽ cầu xin hắn thế nào?



Nghĩ tới đây, Cố Kiến Thâm bình tĩnh thu hồi ngọc giản cùng lá thư.



Thẩm Thanh Huyền hài lòng nhìn nhiệm vụ hoàn thành, thang trời lại thêm một viên gạch, dường như hình dáng cũng rõ ràng hơn.



Tốt lắm … Con đường phi thăng ngay trong tầm tay.



Thẩm Thanh Huyền không định bắt Cố Kiến Thâm hồi âm, y đang muốn gọi người về, tiếp tục giải quyết nhiệm vụ còn lại, kết quả…



Ngọc giản lấp lóe.



Thẩm Thanh Huyền mơ hồ có dự cảm không tốt.



Đúng như dự đoán, gia hỏa chuyên đào hố này nhảy một hàng chữ: “Thứ mười tám, nhận hồi âm của Cố Kiến Thâm.”



Thẩm Thanh Huyền: “……”



Ngọc giản chớp tắt lấy lòng, cứ như đang nháy mắt với y.



Nhưng mà nó quá xấu, Thẩm Thanh Huyền từ chối, thậm chí muốn lột da tróc thịt nó.



Nghe được tiếng lòng, ngọc giản thẳng thắn lưu loát đi “chết” tiếp …



Thẩm Thanh Huyền không muốn nhìn ngọc giản nát chết một cách lãng nhách này nữa, y nhận ra rồi, gia hỏa này chính là một cái hố, chuyên môn hãm hại y.



Bảo Cố Kiến Thâm hồi âm cho y?



Tôn chủ đại nhân không khỏi hối hận, sớm biết còn phải nhận hồi âm, y đã viết thêm nhiều lời hay.



Cố Kiến Thâm nhìn thấy hai chữ “Tiểu Hồng” sẽ hồi âm cho y chứ? Sợ còn chưa đánh người là may.



Ngọc giản nát, Thẩm Thanh Huyền ghét bỏ mà trừng nó một cái.



Ngọc giản giả chết nhịn không được run lên, sợ hãi quá sức.



Thẩm Thanh Huyền đợi cả buổi, đương nhiên không đợi được hồi âm.



Y cũng không giận, nếu có người gửi thư cho y, bên trong lại gọi người ta bằng cái tên bỡn cợt … Y sẽ hồi âm ư? Không, y sẽ khiến cho đối phương biết vì sao hoa lại đỏ như thế.



Lại viết thêm một bức nữa vậy!



Thẩm Thanh Huyền nhìn bồ câu trắng dốt nát bên cạnh … Bồ câu trắng kêu ùng ục, hồn nhiên không biết bản thân sắp phải trèo đèo lội suối xông Tinh Hải vượt Vọng Tẫn, còn tưởng rằng chủ nhân bị vẻ đẹp của nó bắt gọn rồi chứ.



Thẩm Thanh Huyền cầm bút lên, nghĩ một hồi, nghiêm túc viết một phong thư.



Đại ý là … gửi thư rồi nhưng chợt nhận ra gửi nhầm, không biết ngươi nhận được nội dung ra sao, nhưng đó không phải lời từ đáy lòng ta, phong thư này mới là lời ta muốn nói với ngươi.



Bên đưới là mấy lời nói mò ra vẻ đứng đắn: Luận đạo gặp gỡ, quả thật do trời tạo thành, ta theo Thiên Đạo, đáng lẽ phải nên không đội trời chung với ngươi, nhưng qua những ngày hành trình Nguyệt Lạc Tử Ngọ, khiến ta cảm động quá đỗi, thì ra Kiến Thâm huynh săn sóc hiền hậu như thế, thực sự làm người sinh lòng yêu thích …



Lưu loát viết hơn một trăm chữ, xét thấy số lượng chữ có vấn đề, vậy nên chúng ta không cần thuật lại từng cái đâu.



Nói chung Tôn chủ đại nhân vì cầu hồi âm, căn bản nói hết lời ngon tiếng ngọt!



Cuối cùng y vẫn không yên lòng, để lại thêm một câu: “Lặng chờ tin lành.”



Viết xong, Thẩm Thanh Huyền trực tiếp dùng thuật làm khô mực, rồi quấn giấy viết thư vào đùi bồ câu trắng.



Trước khi đưa thư, Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm.



“Nhận được thư chưa?” Y cố ý làm giọng nói mang chút mong đợi.



Cố Kiến Thâm đang chờ y đây này: “Nhận được rồi.”



Giọng Thẩm Thanh Huyền hơi căng thẳng: “Ngươi … trong lòng nghĩ thế nào?”



Cố Kiến Thâm trầm ngâm một chút: “Chẳng lẽ không phải Đại Hồng?”



Thẩm Thanh Huyền: “…….”



Cố Kiến Thâm nói: “Âm thầm dùng chữ ‘tiểu’ này hình dung ta có vẻ không ổn cho lắm.”



Thẩm Thanh Huyền “kinh hãi tới biến sắc”: “Ta … Ta gửi nhầm thư!”



Cố Kiến Thâm ở Duy Tâm Cung nghiêng người dựa vào giường mềm, bên môi đều là trêu tức: “Ồ? Gửi nhầm à?”



Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói: “Ngươi nhận được hai chữ Tiểu Hồng hả?”



Cố Kiến Thâm nói: “Đúng.”



Thẩm Thanh Huyền “ảo não” nói: “Đó là ta viết cho Tiểu Hoa Đào, sao gửi lung tung vậy kìa? Bồ câu trắng này quả nhiên không đáng tin cậy.”



May mà bồ câu trắng không có linh trí, bằng không khóc chết luôn, cái nồi úp trên lưng này, oan quá chừng!



Cố Kiến Thâm cố nén cười nói: “Thì ra là thế, vậy đến cùng sư thúc muốn nói gì với ta?”



Thẩm Thanh Huyền bảo: “Chờ đó, ta gửi qua cho ngươi ngay.”



Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc cần gì phiền phức như thế, nói ta nghe không tốt hơn sao?”



Thẩm Thanh Huyền vẫn khăng khăng giữ giọng điệu này: “Có mấy lời không nói ra được nhưng có thể viết.”


Cố Kiến Thâm: “……”



Thẩm Thanh Huyền nheo mắt: “Thả ta xuống.”



Cố Kiến Thâm ôm chặt y thêm tí nữa: “Không.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Có tin ta đè gãy cánh tay ngươi không?”



Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi không nỡ đâu.”



Thẩm Thanh Huyền: “……” Y không phải không nỡ, y chỉ hoài nghi Cố Kiến Thâm bị gãy tay rồi có còn ngắm sao với y được hay không …



Quên đi quên đi, không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, Thẩm Thanh Huyền thu phép thuật, thành thật dựa vào lồng ngực Cố Kiến Thâm.



Tim Cố Kiến Thâm ngứa chịu không nổi, vừa vào nhà nhỏ, nhân lúc Thẩm Thanh Huyền bị trang hoàng trong phòng mê hoặc liền cưỡng ép tháo gỡ thuật biến thân của y.



Tiểu đồng mềm mại bỗng chốc hóa thành mỹ nhân tuyết y xinh đẹp thanh tú …



Cố Kiến Thâm nắm cằm y, hôn lên cánh môi mỏng ấy.



Thẩm Thanh Huyền giật mình, Cố Kiến Thâm đã xông vào cổ họng, cuốn lấy đầu lưỡi y.



Một cảm giác tê dại lan tràn toàn bộ xương sống, mi tâm Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu, nhưng vẫn mặc Cố Kiến Thâm hôn càng thêm triền miên.



Y muốn đẩy hắn lỏng tay chút, Cố Kiến Thâm lại cùng y mười ngón đan chặt, hôn tới nhu tình mật ý.



Khi hai người tách ra, Thẩm Thanh Huyền hơi thở dốc: “Bệ hạ làm vậy là ý gì?”



Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi có cảm nhận được tâm ý của ta không?”



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt.



Cố Kiến Thâm nắm tay y, đặt lên vị trí trái tim mình: “Có thể cảm nhận được nó đập nhanh cỡ nào không?”



Thẩm Thanh Huyền dời mắt xuống, nhìn lồng ngực của hắn, dường như thật sự nghe được tiếng chấn động như nổi trống.



Quả thật đập rất nhanh.



Môi mỏng Cố Kiến Thâm hơi cong, mắt đỏ dịu dàng như biển: “Chỉ bởi vì ta gặp được ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền nhìn không chớp mắt, không biết là vì hắn hay vì đôi mắt hắn.



Dù sao cũng … thật là đẹp.



Mắt thấy bầu không khí vừa vặn, Cố Kiến Thâm thu lại mắt đỏ, lần nữa khoác lên ngụy trang.



Đôi mắt biến đổi, Thẩm Thanh Huyền phục hồi tinh thần.



Cố Kiến Thâm vừa thấy buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, hắn nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi.”



Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới nhớ tới chính sự: “Ta còn chưa muốn ngủ.”



Cố Kiến Thâm hỏi y: “Làm sao thế?”



Thời cơ tốt đẹp như thế, Tôn chủ đại nhân tất nhiên không buông tha, y nói rằng: “Bên ngoài trăng sáng giữa trời, không bằng chúng ta chuẩn bị chút trà bánh, tiểu khiển một hồi.”



Cố Kiến Thâm đương nhiên nghe theo y: “Cũng được.”



Nhiệm vụ này hẳn rất dễ hoàn thành, Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, không phải cùng nhau ngắm sao thôi à? Đơn giản mà, xem xong y liền đi, lần sau mặc kệ nhiệm vụ gì, Cố Kiến Thâm không hồi âm cho y, y sẽ không gặp hắn!



Tính toán xong, Thẩm Thanh Huyền ra khỏi gian nhà, kết quả …



Cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc, ơ này.. Còn ngắm sao gì nữa hả, sợ vừa ra đã bị xối cho ướt sũng.



Thẩm Thanh Huyền: “…….”



Cố Kiến Thâm nói: “Ồ, không phải sư thúc mới bảo trăng sáng treo cao sao?”



Thẩm Thanh Huyền: “…….”



Cố Kiến Thâm lại nói: “Phải làm sao đây?”



Thẩm Thanh Huyền không vui: “Ngủ.”



Cố Kiến Thâm mỉm cười trong mắt: “Không sao đâu, tối mai nhất định trăng sẽ sáng mà.”



Thẩm Thanh Huyền vào nhà lên giường, biến thành hình dáng tiểu đồng.



Cố Kiến Thâm kéo người vào ngực mình một cách tự nhiên, hai người đã lâu không ngủ cùng nhau vẫn có thể ngủ rất say.



Tối hôm sau, Thẩm Thanh Huyền tâm tâm niệm niệm đều là ngắm sao.



Ai mà ngờ, y vừa định mở miệng, bên ngoài lại cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc … Thậm chí trời còn mưa!



Thẩm Thanh Huyền giận cực kỳ!



Ngày thứ ba …



Mưa tầm tã mưa to như thác nước, nhà gỗ hai người bọn họ lảo đà lảo đảo.



Thẩm Thanh Huyền: “…….”