Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Dù Thẩm Thanh Huyền có giáo dưỡng tốt cỡ nào thì lúc này cũng hận không thể bóp nát ngọc giản.



Cái gì gọi là hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ còn lại? Cái gì gọi là không hoàn thành sẽ không tuyên bố nhiệm vụ mới?



Có phải muốn chết không, ngọc giản gà cay (rác rưởi)(*) này.



(*) Chữ gà cay tiếng Trung đọc gần giống âm của chữ rác rưởi.



Ngọc giản: QAQ!



Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía người bên cạnh.



Cố Kiến Thâm cũng nhìn y.



Thật ra hai người đều rõ trong lòng.



Tu vi bậc này, đột phá quan ải, thấy thang trời bị tổn hại, đồng thời nhận được nhiệm vụ chữa trị.



Nói trắng ra là hai người họ đều biết rõ đối phương cũng đang dời gạch.



Chẳng qua không chịu nói toạc ra trước mà thôi.



Thẩm Thanh Huyền chờ Cố Kiến Thâm nói.



Cố Kiến Thâm chờ Thẩm Thanh Huyền nói.



Cuối cùng …



Hai người đồng thời mở miệng: “Lấy ngọc giản của ngươi ra nhìn thử xem?”



Thẩm Thanh Huyền cong môi, nụ cười rất nhạt nhưng vô cùng chân thật.



Cố Kiến Thâm bị y trêu cho lòng ngứa ngáy, quả nhiên trước đây y toàn giả cười.



Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền không tệ, chủ động cho ngọc giản hiện hình: “Chính là tên nhóc này.”



Cố Kiến Thâm cũng lấy ngọc giản mình ra.



Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời mắt sáng lên: “Thật là đẹp.”



Cố Kiến Thâm thầm nghĩ: Biết ngay sẽ thế mà.



Miếng ngọc giản này của hắn toàn thân đỏ tươi, hơn nữa khi sáng lên có thể phát ra một lớp sáng mỏng màu vàng. “Phú quý” như vậy,  ban đầu Cố Kiến Thâm chỉ cảm thấy cay mắt, bây giờ yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại giờ nhìn nó trông rất vừa mắt.



Ngọc giản Tiểu Hồng cũng rất cảm động.



Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Có thể cho ta xem chút không?”



Hai người đã ngả bài tới mức này rồi, không cần thiết giấu giấu giếm giếm làm chi, Cố Kiến Thâm cực kỳ hào phóng: “Xem đi.”



Thực ra ngọc giản này tồn tại trong biển ý thức của họ, hình dạng chỉ là giả thể, ném đi cũng chẳng sao.



Thẩm Thanh Huyền rất thích nó, cầm trong tay xem đi xem lại, mãi đến khi thấy được nhiệm vụ bên trên.



Thẩm Thanh Huyền: “…”




Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Đến đi.”



Nghĩ tới sẽ lập tức nhìn thấy Kim Long, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền cực kỳ tốt.



Cố Kiến Thâm lại thấy trong lòng nao nao, sao cứ có cảm giác đưa y Kim Long rồi, tối mình sẽ phải ngủ ngoài cửa?



Quên đi … Con rồng ngủ xuẩn kia tư chất kém, khổ người lớn như thế chỉ có thể quẩn quanh Vọng Tẫn, bình thường không cách nào đi theo, không có tính uy hiếp nào.



Nghĩ thế, Đế tôn Tâm Vực sau khi vào Vọng Tẫn bỗng nhiên giật mình.



Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn: “Sao vậy?” Kim Long ở đâu? Rất chờ mong, nó lớn như vậy, phải xây cho nó một căn nhà lớn!



Cố Kiến Thâm: “Ngươi chờ ta một chút.”



Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.”



Cố Kiến Thâm dịch chuyển tức thời tới sào huyệt Kim Long.



Sơn động to lớn kim quang bốn phía, Cố Kiến Thâm bước vào từng bước, sắc mặt ngày càng khó coi …



Vốn là chỗ con rồng ngốc kia ngủ, giờ lại có một thiếu niên tóc vàng mắt vàng lóe sáng đứng ở đó.



Cố Kiến Thâm: “…”



Thiếu niên thấy hắn mà vui quá chừng, một chân quỳ xuống, giòn giã nói: “Bệ hạ! Tiểu Kim rốt cục có thể hoá hình rồi!”



Cố Kiến Thâm nhìn chòng chọc nó, dường như thấy được tương lai.



Cái vẻ ngoài tóc vàng thuần túy, mắt vàng chói lóa, sáng ngời như ánh mặt trời này …



Khi nó vẫn còn là một con rồng, Thẩm Thanh Huyền đã nhớ mãi không quên, nếu để y nhìn thấy hình dáng thiếu niên này.



Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Cố Kiến Thâm vang lên mãnh liệt.



Không thể cho y.



Không thể tặng con Kim Long này.



Hắn không nói một lời, rời khỏi sơn động trong chớp mắt, để lại Kim Long mặt đầy mờ mịt: Tình huống gì vậy kìa?



Thẩm Thanh Huyền vẫn đang trông mong chờ đợi hắn.



Cố Kiến Thâm trở lại bên cạnh y nói: “Có thể đổi con khác không?”



Thẩm Thanh Huyền: “Gì?”



Cố Kiến Thâm nói: “Đổi rồng được không?”



Thẩm Thanh Huyền nhất thời lo lắng: “Nó xảy ra chuyện gì sao?”



Cố Kiến Thâm thấy y như vậy, càng cảm thấy không thể đưa con rồng này ra ngoài.



Thế này còn gì gọi là tặng rồng nữa? Rõ ràng là đan nón xanh cho mình.