Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 30 :

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Cố Kiến Thâm trầm ngâm nói: “Con rồng kia vô cùng ngu dốt, tư chất cực kém, ta sợ nó chọc ngươi không vui.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Sẽ không, nó xinh đẹp như thế, ta vẫn sẽ chờ đợi nó.”



Câu này vô cùng xuyên tim!



Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Hình thể nó quá lớn, rời Vọng Tẫn sợ rằng không tìm được nơi thu xếp cho nó.”



Đây đúng là vấn đề, nhưng Thẩm Thanh Huyền không có gì lo sợ: “Không sao, ta có thể tìm ngọn núi hoang, khoét rỗng cho nó ở.”



Khoét, rỗng, ngọn, núi …



Cố Kiến Thâm nghĩ bụng, sao không thấy người để tâm như thế với ta!



Không được, tuyệt đối không thể đưa, Cố Kiến Thâm vắt hết óc nghĩ cách … Thật ra biện pháp tốt nhất là bảo Kim Long bị bệnh, hoặc là chết rồi.



Nhưng chiêu này vô dụng với Thẩm Thanh Huyền, thân là nam nhân có thể “phục sinh” vô số tòa thành trì, y thực sự có khả năng làm Kim Long “khởi tử hồi sinh”.



Nên làm gì bây giờ?



Cố Kiến Thâm nghiêm túc tự hỏi, Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Nhiệm vụ viết rõ là đòi Kim Long, đổi rồng khác thì không được đâu.”



Cố Kiến Thâm: “…” Không muốn dời gạch, muốn bãi công.



Hiện giờ thái độ Thẩm Thanh Huyền đối với hắn đã tốt hơn nhiều, dù sao cũng là đối tượng hợp tác, vẫn nên nhân nhượng lẫn nhau.



Cố Kiến Thâm tỏ ra do dự, Thẩm Thanh Huyền cũng không giận, trái lại y rất thấu hiểu, dầu gì cũng là một con Kim Long xinh đẹp như thế, không nỡ đưa cũng là chuyện bình thường.



Nhân chi thường tình ấy mà, y vô cùng thấu hiểu.



Nhưng y rất muốn nó … Không, là nhiệm vụ trên ngọc giản bắt y phải muốn, cho nên …



Cố Kiến Thâm rốt cục nghĩ ra biện pháp: “Nhiệm vụ yêu cầu Kim Long, chỗ ta vẫn còn Kim Long khác, cho ngươi một con còn ngoan ngoãn biết vâng lời hơn nhiều, sao nào?”



Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền bỗng dưng sáng ngời: “Còn nữa hả?”



Có cái rắm, rồng vốn là động vật hiếm có, Kim Long càng hiếm hoi hơn, trăm triệu năm mới sinh ra được một con đã tốt lắm rồi, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn sống chết nói dối: “Có.”



Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.



Cố Kiến Thâm cực lực chào hàng nói: “Nó còn vàng rực hơn Tiểu Kim, đồng thời hình thể cũng xinh đẹp hơn, đôi mắt là trong đỏ ngoài vàng.”



Cái này động lòng quá đi!



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn.



Vừa thấy nụ cười ngọt ngào này của y, Cố Kiến Thâm chợt có dự cảm không tốt.



“Bệ hạ.” Thẩm Thanh Huyền đến gần hắn, giọng nói cực dịu dàng.



Tim Cố Kiến Thâm nhảy một cái.



Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm môi hắn nói: “Tuy nhiệm vụ muốn ta xin Kim Long, nhưng không nói rõ muốn một hay là hai con, cho nên …”



Cố Kiến Thâm đã hiểu … Y muốn mang hai con đi luôn.



Vì thế mà không tiếc hy sinh nhan sắc!



Trái tim bị đâm cho chi chít lỗ, may mà Cố Kiến Thâm vô cùng ổn định: “Để lại cho ta một con đi, lỡ như sau này có loại nhiệm vụ tương tự, chẳng phải hết cách hoàn thành sao?”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Y cứ thế nhìn chằm chằm hắn, Cố Kiến Thâm sắp chống đỡ không được.



May mà Tôn chủ đại nhân vẫn còn chút tiết tháo, chủ yếu sợ Cố Kiến Thâm thẹn quá hóa giận, lỡ như đổi ý, một con cũng không cho liền hỏng.



Cho nên y lùi lại mà cầu việc khác: “Vậy cũng được, Bệ hạ dẫn ta đi gặp con Kim Long kia đi?”



Cố Kiến Thâm nói: “Xin chờ một lát, ta đi tìm nó trước đã.”



Thẩm Thanh Huyền đáp lại: “Được.”



Cố Kiến Thâm vẫn còn Kim Long thứ hai? Đúng là hắn có con rồng thứ hai thật, nhưng nó là Hắc Long, toàn thân thâm đen, vứt vào trong sơn động cũng tìm không thấy.



Trên lý thuyết con rồng này không phải của hắn, mà là của nghĩa phụ hắn.



Năm đó hắn lưu lạc đến Tâm Vực, được nghĩa phụ thu nhận và giúp đỡ, vào Duy Tâm đ*o, mới giữ lại được một mạng.



Nghĩa phụ đã phi thăng từ lâu, con Hắc Long này để lại cho hắn.



Hắc Long đen thế này, sao có thể đưa cho Thẩm Thanh Huyền?



Đương nhiên là dùng huyễn thuật biến Hắc Long thành Kim Long.



Nhưng tu vi hắn và Thẩm Thanh Huyền ngang nhau, trên cơ bản huyễn thuật của hắn Thẩm Thanh Huyền đều có thể nhìn thấu.



Cũng may Cố Kiến Thâm còn có hậu chiêu, huyễn thuật của hắn không gạt được Thẩm Thanh Huyền, nhưng nghĩa phụ thì có thể.



Nghĩa phụ đã phi thăng, tu vi cao hơn Thẩm Thanh Huyền, chỉ cần dùng linh lực còn lại của ông thi pháp, chắc hẳn có thể giấu giếm được.



Cố Kiến Thâm móc bảo châu chứa đựng linh lực của nghĩa phụ ra, làm huyễn thuật cho Hắc Long.



Hắc Long vẫn còn đang ngủ đây này!



Cố Kiến Thâm dặn nó: “Sau này ngươi là màu vàng, ngươi là một con Kim Long, nhớ kỹ chưa?”



Hắc Long: “…” Sợ rằng chủ nhân là một thằng mù.
Cố Kiến Thâm dặn nó: “Nhớ kỹ, không cần thiết thì đừng hóa thành hình người trước mặt y.”



Tiểu Kim siết tay nói: “Ta hiểu rồi!”



Cố Kiến Thâm vỗ vỗ vai nó bảo: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp y.”



Tiểu Kim lập tức hóa thành thân rồng.



Trên đường đi, Cố Kiến Thâm lại dặn Tiểu Kim: “Liên Hoa Tôn chủ tính tình hiền lành, xử sự rất gần gũi. Mặc dù không thích hình thái dung tục bắt mắt này của ngươi, nhưng vì sự hòa thuận của Thiên Đạo và Tâm Vực, y vẫn sẽ đối xử tử tế với ngươi. Nhưng ngươi không thể xem là thật, phải giữ vững tự giác, luôn trốn tránh y, cách xa y một chút, như thế mới không chọc y chán ghét, hiểu chưa?”



Tiểu Kim nói: “Rõ rồi ạ!”



Bộ dễ lắm sao? Vì tránh đỉnh đầu xanh mơn mởn, Cố Kiến Thâm hắn sống dễ lắm sao!



Tiểu Kim vừa vào chỗ, nhiệm vụ trên ngọc giản đỏ trắng đồng loạt tắt, chứng tỏ đã hoàn thành.



Thẩm Thanh Huyền thấy Kim Long thật mà vui quá chừng, thế là tiến lên nói với nó mấy câu.



Tiểu Kim nhớ rõ phải trốn xa tí, vì vậy nó xoay đầu một phát, ngoe nguẩy cái đuôi trốn vào nơi sâu nhất trong hạng động.



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói với y: “Haiz … Cho nên ta mới không muốn mang nó tới, tính tình đứa nhỏ này quái gở, rất khó ở chung.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Do ta dọa nó sợ sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Nó vẫn luôn ở Tâm Vực, có lẽ hơi chút bài xích với linh khí Thiên Đạo.”



Thẩm Thanh Huyền sợ Cố Kiến Thâm mang nó đi, vội vàng nói: “Cho nó thêm chút thời gian thích ứng.”



Cố Kiến Thâm nói: “Ừ, rồng thích sống đơn lẻ, để nó ở một mình cho quen dần đi.”



Tuy Thẩm Thanh Huyền không muốn, nhưng vì lâu dài nên đành phải đồng ý: “Được rồi.”



Rốt cục cũng tách được một người một rồng này ra, có thể nói tâm sức Bệ hạ lao lực quá độ!



May mà cuối cùng đã hoàn thành một nhiệm vụ …



Nhìn mấy nhiệm vụ còn lại, Thẩm Thanh Huyền kiên trì nói: “Ta vẫn cảm thấy ngọc giản này có vấn đề, cái thứ tư này chúng ta nhảy qua trước đi.”



Tuyệt đối hỏng, lại còn hỏng cả đôi.



“Một gia đình” và “hái sao trời” thực sự rất khó.



Vấn đề gia đình này cực kỳ khó xử, chính Thẩm Thanh Huyền cũng không biết thế nào gọi là một gia đình.



Hái sao trời càng nguy hiểm hơn, làm sao hái? Không, phải nói là sao có thể hái xuống được?



Thẩm Thanh Huyền dời mắt vào điều thứ mười hai.



Châm hương nhân duyên, cái này thì đơn giản!



Thẩm Thanh Huyền nói: “Chúng ta hoàn thành cái này trước đi?”



Tùy tiện mua hương nhân duyên, châm xong liền hết việc.



Cố Kiến Thâm hết sức chờ mong nhiệm vụ này, hắn nói: “Được.”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy chúng ta đi mua hương nào!”



Cố Kiến Thâm đề xuất điều kiện: “Sư thúc, nhiệm vụ này có thể để ta làm trước không?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Của ta đơn giản hơn, châm hương là được, làm của ngươi sau đi.”



Cố Kiến Thâm chậm rãi nói: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ có điều …” Tầm mắt của hắn rơi vào điều thứ tư.



Thẩm Thanh Huyền câm nín, quật cường nói: “Đã bảo là ngọc giản hỏng rồi.”



Cố Kiến Thâm nói: “Cứ xem như chúng đã hỏng, nhưng những nhiệm vụ khác vẫn rất đáng tin.”



Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại, sau này còn phải trông cậy vào Cố Kiến Thâm dẫn y đi dụ Kim Long ra chơi, vì vậy thỏa hiệp nói: “Được rồi, làm của ngươi trước.”



Cố Kiến Thâm đọc nhiệm vụ của mình: “Châm hương nhân duyên, đồng thời vì Thẩm Thanh Huyền mà ý loạn tình mê.”



Thẩm Thanh Huyền gật đầu nói: “Nghe có vẻ không khó.”



Cố Kiến Thâm nói: “Đúng là không khó, chủ yếu cần ngươi phối hợp.” Chủ động mê hoặc hắn, như vậy hắn mới có thể ý loạn tình mê.



Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười: “Yên tâm, cũng không phải chưa từng làm.”



Chính xác, Cố Kiến Thâm bị Thẩm Thanh Huyền châm lửa không biết bao nhiêu lần, có thêm lần này cũng không khác gì.



Thẩm Thanh Huyền không lo lắng chút nào, y nói: “Đi thôi, đi mua hương, sau đó …” Y nháy mắt, “Chúng ta đi ngâm linh tuyền.”



Lòng Cố Kiến Thâm nóng lên, hiện giờ đã thấy hơi rục rịch.



Hừm …



Phúc lợi hiếm có, hắn phải nhịn cho bằng được.



_____



Sư tôn nghĩa phụ mau mà xuống ngó hai tên nghịch đồ này =))))))))))))))



Tiểu Kim số khổ của nương ơi QAQ