Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 31 : Nhen lửa hương nhân duyên

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Đầu tiên phải mua được hương nhân duyên, thứ như hương nhân duyên hai người họ nhất định không có, hơn nữa cũng không hợp bảo nhóm đồ tôn mang tới … Dù sao hàm nghĩa hàng này quá rõ ràng, nếu để bọn hắn biết tổ sư gia muốn châm hương nhân duyên cho người khác, sợ là sẽ bất tỉnh.



Thẩm Thanh Huyền lườm Cố Kiến Thâm: “Chắc Bệ hạ từng nhìn thấy không ít hương nhân duyên rồi nhỉ?”



Cố Kiến Thâm nói: “Thấy thì có thấy, chẳng qua chưa từng nhận.”



“Ồ?” Âm cuối Thẩm Thanh Huyền hơi giương cao, trêu chọc hỏi, “Tâm Vực tùy tâm, vậy mà Bệ hạ …”



Cố Kiến Thâm nhìn y, bình tĩnh nói: “Tùy tâm chứ không phải túng dục.”



Thẩm Thanh Huyền chớp mắt mấy cái, hết sức tò mò: “Ta nghe nói Duy Tâm cung có một đêm định kỳ, mỗi khi đến lúc đó, Tâm Vực sẽ thỏa sức cuồng hoan, hành vi vô cùng phóng đãng.”



Cố Kiến Thâm nói: “Tâm Vực trước kia không liên quan gì tới ta, nhưng Tâm Vực của hiện giờ …” Hắn tạm ngừng rồi nói, “Chẳng qua cũng chỉ là một đám tu sĩ chuyên tâm làm việc mà thôi.”



Nghe mấy lời này, Thẩm Thanh Huyền nhịn không được quay đầu nhìn hắn một lúc.



Cố Kiến Thâm cũng nhìn về phía y: “Hửm?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Cho nên nói … trăm triệu năm qua, ngươi vẫn còn là …”



Cố đế tôn lập tức đen mặt: “Chẳng qua do không gặp được ngưỡng mộ trong lòng mà thôi.”



Gương mặt Thẩm Thanh Huyền ngập tràn ý cười, y nhìn hắn chăm chú, mập mờ nói: “Vậy sao trước kia ngươi có thể cùng ta thân mật như thế …”



Đuôi mày Cố Kiến Thâm khẽ nhếch: “Ngươi nói xem vì sao?”



Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi cho chột dạ.



Cố Kiến Thâm bày ra sự thật: “Ta trao lòng mình cho ngươi, đáng tiếc ngươi lại chỉ muốn giết ta.”



Khụ … Thẩm Thanh Huyền thấy hơi ngại, y dời mắt, nghiêm túc nói: “Tin ta đi, ngọc giản thực sự hỏng rồi.”



Cố Kiến Thâm tin … mới là lạ!



“Đến rồi!” Thẩm Thanh Huyền kịp thời nói tránh đi, “Nơi này chắc có bán hương nhân duyên.” Đề tài đuối lý như thế, nhất định phải mau chóng đổi hướng.



Ánh mắt Cố Kiến Thâm nhìn về phía y có thể nói là … u oán.



Thẩm Thanh Huyền luôn nhìn thẳng, hoàn toàn không phát hiện!



Bọn họ đi thẳng vào cửa tiệm, trực tiếp hỏi: “Chủ quán, chỗ ngươi có hương nhân duyên không?”



Ban đầu chủ quán này còn lấy làm kinh ngạc, sau khi nhìn kỹ, cho rằng tiểu nương tử này tám phần mười là nữ giả nam trang, dù sao nam nhân chưa từng tới mua thứ này … Vì thế làm mặt hớn hở nói: “Tiểu … khụ khụ … tiểu công tử chờ chút.”



Thẩm Thanh Huyền hồn nhiên không hay biết, bình tĩnh mà chờ hương nhân duyên.



Chủ quán làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh đã mang một bó ra cho y.



Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Muốn hai bó.” Y và Cố Kiến Thâm đều phải châm, một bó sao mà đủ.



Chủ quán sửng sốt, nhưng vẫn không nói gì, làm ăn mà, tất nhiên bán càng nhiều càng tốt: “Vâng ạ!”



Hắn liền cầm một bó cho Thẩm Thanh Huyền, đang định trả tiền, phía sau đổi thành tiếng khẽ gọi giòn giã: “Triêu Yên!”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Túc Vũ vèo một phát tới trước mặt y, mặt mày hớn hở nói: “Thật là trùng hợp! Ngươi cũng tới mua đồ sao?”



Là quá trùng hợp mới đúng … Bởi vì Thẩm Thanh Huyền đang áp chế tu vi, cho nên không nhận ra Tiểu Hoa Đào tới gần.



Chỉ có điều người nào đó nhất định phát hiện, y bèn trừng Cố Kiến Thâm một cái.



Cố Kiến Thâm vẫn còn bận hờn dỗi, làm như không nhìn thấy …



Túc Vũ gặp hai người mà vui vẻ hết sức, Tiểu Hoa Đào lập tức cười như hoa nở: “Triêu Yên ngươi mua gì vậy …”



Vừa hỏi xong nó liền thấy hương nhân duyên trong tay Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền có giấu cũng không kịp, y lại trừng Cố Kiến Thâm, Đế tôn vô cùng có khí phách, tiếp tục làm như không nhìn thấy.



Thẩm Thanh Huyền đành phải kiên trì chịu đựng ánh mắt của Túc Vũ: “Ừm … Túc Vũ, ngươi cũng tới mua đồ sao?”



Y muốn đổi chủ đề, nhưng trong mắt trong lòng Túc Vũ đều là hương nhân duyên, nó ngẩn ngơ một hồi rồi dùng gương mặt anh em tốt kề sát vào Thẩm Thanh Huyền, hì hì hỏi: “Ngươi mua cái này làm chi đó? Có người trong lòng rồi à?”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Y tiếp tục trừng Cố Kiến Thâm, đều tại hắn cả, không nói y biết Túc Vũ đến.



Túc Vũ phát hiện, nó trợn mắt há mồm, sau đó …



Thẩm Thanh Huyền nhận ra đứa nhỏ này hiểu lầm, y nhanh chóng cải chính: “Ta mua giúp người khác!”



Túc Vũ chớp mắt mấy cái: “Người khác?”



Thẩm Thanh Huyền há mồm, muộn màng phát hiện mình không tìm được kẻ thích hợp để thế mạng …



Túc Vũ cho rằng y thẹn thùng, vì vậy hắng giọng nói: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nhiều, chừng nào ngươi muốn thì nói ta biết.” Nói xong, nó lại chớp chớp mắt ra vẻ ta hiểu ta hiểu mà.



Thẩm Thanh Huyền rất muốn tặng nó một câu: Ngươi hiểu cái bíp bíp ấy!



Thôi quên đi quên đi, nó hiểu lầm thì hiểu lầm, dù sao cũng là Triêu Yên chứ không phải Thẩm Thanh Huyền.



Thẩm Thanh Huyền mua hương xong liền muốn rút lui, vì vậy y bảo:



“Ta cũng sắp về rồi, ngươi muốn mua gì thì mua nhanh đi.”



Y thấy Túc Vũ đi cùng với bạn mình.


Thẩm Thanh Huyền yên lặng nhìn chằm chằm, ngón tay từ tốn dịch xuống phía dưới.



Thật ra da Cố Kiến Thâm rất trắng, nhưng sau khi ngón tay Thẩm Thanh Huyền chạm vào, lập tức chuyển sang màu sắc tương phản.



Trắng lạnh lùng, như trăng sáng giữa trời, hào quang tỏa ra rọi sáng đêm đen, mang đến triền miên vô tận.



Cố Kiến Thâm không nhúc nhích.



Thẩm Thanh Huyền không nóng không vội, dường như vô cùng hưởng thụ, y ngắm nhìn hoa văn màu đỏ, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, cẩn thận từng li từng tí mà thưởng thức.



Không phải nóng lên do gợi tình, mà là nỗi niềm yêu thích với một vật xinh đẹp.



Như thể nhìn thấy một khối bảo thạch mỹ lệ hiếm có, muốn có, muốn giữ lấy, rồi sẽ vì thế si mê, nhưng cũng chỉ có vậy.



Mặc dù là thế, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn có sự rung động khó diễn tả bằng lời.



Muốn thấy y thực sự trầm luân, muốn thấy y chân chính bị tình dục bắt giữ, muốn biết liệu trái tim kia có thể chân chính lay động vì tình hay không.



Nếu thật sự có một ngày kia thì mê người tới cỡ nào.



Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Thật sự là quá đẹp.”



Cố Kiến Thâm lại cười nói: “Sư thúc, nếu chỉ nói thế thì nhiệm vụ không hoàn thành đâu.”



Thẩm Thanh Huyền không ngẩng đầu: “Gấp cái gì?”



Cố Kiến Thâm cười nhẹ một tiếng, không nói gì.



Thẩm Thanh Huyền nhìn qua nhìn lại mấy lần, nhưng càng nhìn càng thấy không hài lòng, không đủ.



Có tâm tư này cũng dễ hiểu thôi, đại khái là tới nhà người ta làm khách, phát hiện một thứ mình cực yêu thích, càng nhìn càng thấy thích, càng xem càng ước ao, nhưng nó cũng là của người khác, có ngắm thế nào cũng không thuộc về mình, không khỏi thấy hơi ủ rũ, vậy nên mới càng xem lòng càng không đủ.



Thế rồi, Thẩm Thanh Huyền lại thấy hơi giận, y cúi đầu, cắn lên bờ vai hắn.



Cố Kiến Thâm không hề đau, ngược lại tim còn mãnh liệt run lên, muốn đẩy ngã y lên bờ suối.



Thẩm Thanh Huyền không cam lòng nói: “Thiệt sự quá đẹp mà.” Trong lời nói đều là không cam tâm vì muốn mà không có.



Hơi giống trẻ con, nhưng đáng yêu quá chừng.



Cố Kiến Thâm khẽ cười nói: “Ngươi thử nghĩ vài cách xem, nó có thể trở thành của ngươi.”



Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên: “Cách gì?”



Cố Kiến Thâm chọt trán y một cái: “Nghĩ đi.”



Đầy đầu Thẩm Thanh Huyền đều là hình ảnh máu me.



Như thể nhận ra y đang nghĩ gì, Cố Kiến Thâm lại chọt y: “Nghĩ chút chuyện tốt nào.”



Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc lắc đầu: “Không nghĩ ra.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thôi, Cố Kiến Thâm không hi vọng y có thể hiểu, hắn nhìn chằm chằm y nói: “Có thể làm nhiệm vụ không?”



Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng nghĩ tới chính sự: “Được thôi.”



Nói xong, y chủ động hôn Cố Kiến Thâm, dùng kỹ thuật mới lạ mà cực kỳ mê người dẫn dụ hắn.



Không cần bất kỳ thứ gì, tư thái này của y đã làm Cố Kiến Thâm ý loạn tình mê.



Thế nhưng không được …



Không thể cứ vậy mà hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không cam tâm.



Cố Kiến Thâm mặc y hôn, trong lòng điên cuồng niệm Thanh Tâm chú …



Thẩm Thanh Huyền hôn đến mức thở hổn hển, còn cầm hắn tay đặt lên trên người mình.



Tim Cố Kiến Thâm đập kịch liệt, Thanh Tâm chú sắp chống cự hết nổi.



Hôn … rồi chạm …



Thẩm Thanh Huyền hơi tách ra, trong đôi mắt ngập tràn hơi nước, giọng nói cũng động lòng người hết mực: “Có được chưa?”



Cố Kiến Thâm dựa vào Thanh Tâm chú cao cấp nhất mà mạnh mẽ chống đỡ.



Thẩm Thanh Huyền bắt đầu sờ xuống phía dưới, sau đó …



Y mở to mắt, không dám tin nói: “Bệ hạ, chỗ này của ngươi có bệnh không tiện nói ra sao?”



Y cũng cứng luôn rồi sao hắn còn chưa cứng?



Thẩm Thanh Huyền sửng sốt một lúc, bỗng nhiên lòng sinh thương hại: “Chẳng trách thân ở Tâm Vực lại không túng dục, thì ra là thế.”



Cố Kiến Thâm: “…”



_____



Tác giả có lời muốn nói:



Câu chuyện này dạy chúng ta biết rằng …



Chơi Thanh Tâm chú quá nhiều sẽ xảy ra chuyện 【câm nín!】╮(╯▽╰)╭