Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 38 : Bỏ trốn

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Lời này của Cố Kiến Thâm, nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ sẽ bị dọa đến tè ra quần.



Nhưng Thẩm Thanh Huyền chỉ trầm ngâm một lúc, đánh nhịp nói: “Được thôi.”



Hai vị đại lão qua loa quyết định như vậy. Trong hoàng cung, lão hôn quân vẫn chờ mỹ nhân tới cửa còn không biết mình trêu chọc cái gì …



Cố Kiến Thâm vỗ vỗ bên giường nói: “Mau tới ngủ.”



Thẩm Thanh Huyền cởi áo ngoài, đưa tay chạm vào trâm cài tóc …



Cố Kiến Thâm bỗng dưng hưng phấn: “Đừng nhúc nhích.”



Thẩm Thanh Huyền quay đầu lại nhìn hắn: “Làm sao vậy?”



Cố Kiến Thâm xuống giường, cười híp mắt đi đến trước mặt y: “Ta chải đầu cho ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền: “…”



Y ngồi ở trước gương, chải mái tóc của nữ tử vẫn chưa xuất giá, vốn đã là mỹ mạo, dưới ánh trăng mỏng manh càng thêm nhu hòa động lòng người.



Cố Kiến Thâm đứng phía sau y, nhìn người trong gương, khóe miệng không nhịn được cong lên.



Tuy còn chưa thành thân, nhưng hiện tại bọn họ thật giống vô số đôi vợ chồng trên thế gian này … Bóng đêm mông lung, thê tử dỡ búi tóc, trượng phu giúp nàng chải đầu, thân mật lưu luyến tới cỡ nào.



Đáng thương thay Thẩm Thanh Huyền vừa khoát tay, giấc mộng đẹp của Cố Kiến Thâm  liền tỉnh.



Cố Kiến Thâm bất mãn nói: “Linh khí không nên lãng phí ở nơi thế này.”



Tóc dài đã xõa trên lưng, Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta thích.”



Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi để ta chải đầu cho ngươi không được sao?”



“Xin lỗi,” Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Không có nhiệm vụ này.”



Cố Kiến Thâm: “…” Ngọc giản ngu xuẩn.



Ngọc giản nằm không cũng trúng đạn run lẩy bẩy: Thật sợ hãi, thật kinh sợ, muốn ôm một cái mới có thể không khóc QAQ!



Tuy rằng không thể chải đầu cho “tiểu thê tử”, nhưng dù thế nào Cố Kiến Thâm vẫn được hưởng thụ ôm “vợ yêu” ngủ, tuy rằng “vợ yêu” không cho hôn cũng không cho chạm …




Trong xe ngựa, Thẩm Thanh Huyền thật lâu mới hoàn hồn … Vì “con gái”, mà người nhà này làm được tới mức vậy ư?



Lẽ nào chỉ cần y có thể hạnh phúc, bọn họ thế nào cũng không đáng kể sao?



Cố Kiến Thâm núp góc tường nghe xong, cũng nhân cơ hội trở về nơi đặt chân của mình.



Thẩm Khuynh Lỗi nửa đêm đi tìm hắn, kể lại sự việc, Cố Kiến Thâm không nói hai lời, lập tức khởi hành, mang theo Thẩm Thanh Huyền ra kinh thành.



Sau khi đi xa, Cố Kiến Thâm xuống ngựa đến xem y, Thẩm Thanh Huyền ngồi ngay ngắn trong xe, lông mày nhíu chặt.



Cố Kiến Thâm cầm tay y nói: “Yên tâm, bọn họ sẽ không sao đâu.”



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: “Bọn họ có kế hoạch gì?”



Cố Kiến Thâm: “Hả?”



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Vì ta, người trong nhà đều bị liên lụy, đáng giá sao?”



Cố Kiến Thâm nở nụ cười, thấp giọng nói: “Bởi vì ngươi là người nhà của bọn họ.”



Thẩm Thanh Huyền ngây ngẩn cả người.



Ánh mắt Cố Kiến Thâm trở nên mềm mại, ôm y nói: “Được rồi … Sau này chắc chắn sẽ để họ hưởng một đời vinh hoa phú quý.”



Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, y tặng hắn hai chữ: “Phí lời.”



Thay đổi triều đại cũng cần có sự chuẩn bị, hai người rời kinh thành cũng sẽ dễ dàng hơn.



Vì ở trong thông trang, Thẩm Thanh Huyền chợt nảy ra ý tưởng, y nói: “Giúp ta làm nhiệm vụ cày dệt đi.” Y không thể nào nói ra được bốn chữ nam canh nam dệt kia.



Cố Kiến Thâm nhỏ giọng nói: “Ta giúp ngươi làm nhiệm vụ trước, ngươi lại đổi ý không giúp ta thì phải làm sao?”



Nhắc mới nhớ, nhiệm vụ của Thẩm Thanh Huyền chỉ là nam canh nam dệt, nhiệm vụ của Cố Kiến Thâm lại là “cho một mái nhà”.



Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Ta đã bị dày vò cỡ này rồi, còn có thể không gả cho ngươi sao?”



Cố Kiến Thâm nhất thời vui vẻ: “Cũng đúng, ngươi cùng ta bỏ trốn, tất nhiên chỉ có thể gả cho ta!”