Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 39 : Thay đổi triều đại

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Nghe hắn nói, Thẩm Thanh Huyền vốn thật lòng giúp hắn làm nhiệm vụ muốn đổi ý.



Cơ mà thực ra Cố Kiến Thâm không lo lắng lắm, nhiệm vụ hai người chưa hoàn thành còn không ít, chỉ cần kẹt một cái cuối cùng, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên sẽ không mặc kệ hắn.



Nam canh nam dệt nghe có vẻ không khó, nhưng thực tế lại khiến hai người rất khó xử.



Đầu tiên là vấn đề ai canh ai dệt.



Thẩm Thanh Huyền giành nói trước: “Ta canh ngươi dệt.”



Cố Kiến Thâm nói: “Cày ruộng vừa bẩn vừa mệt, ngươi vẫn nên ở trong nhà dệt vải đi.”



Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi thật sự coi ta là nữ nhân?”



Cố Kiến Thâm nói: “Sao có thể? Chẳng qua không muốn ngươi vất vả thôi.”



Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Có vất vả nào mà ta chưa từng trải?” Tu hành Thiên Đạo là kiềm chế giữ mình, nói trắng ra bốn chữ này là không ngừng gây khó dễ cho bản thân, vậy nên Thẩm Thanh Huyền vì tu hành mà trải qua không ít chuyện cực khổ.



Cố Kiến Thâm không khăng khăng nữa: “Được, theo ngươi.”



Thẩm Thanh Huyền hơi thoả mãn, cảm thấy cái tên này coi như thức thời.



Trong thôn trang có sẵn xe bò và nông cụ, không cần đi tìm nữa.



Cố Kiến Thâm ra ngoài ruộng. Thẩm Thanh Huyền thay một thân xiêm y vải thô, có điều ngoại y hình đẹp, làn da trắng mịn non mềm, dù có mặc thành như vậy trông vẫn rất xinh.



Cố Kiến Thâm nhìn bàn tay non mịn của y bảo: “Hay là để ta đi.” Hắn lo tay y bị cái cày gai gỗ kia quẹt bị thương.



Thẩm Thanh Huyền: “Câm miệng!”



Cố Kiến Thâm đành phải thành thật chờ một bên.



Thực tình Thẩm Thanh Huyền chưa từng dùng nông cụ thô sơ này, chẳng qua y học việc rất nhanh, hơi nghiên cứu tí là rõ ngay.



Đừng thấy thân thể này của y mảnh mai yếu ớt, thực ra rất có sức, dù sao cũng được linh khí tẩm bổ mấy tháng, Thẩm Thanh Huyền đương nhiên có biện pháp điều dưỡng, hiện giờ không thua thể xác của Cố Kiến Thâm bao nhiêu.



Y cày ruộng trông rất trôi chảy, chưa đầy một lúc mà đã xong hai đầu bờ ruộng.



Cố Kiến Thâm cười nói: “Nghe nói thế gian có câu chuyện về Tây Thi đậu phụ(1), hiện giờ ở chỗ ta lại có Tây Thi cày ruộng.”



(1) “Tây Thi đậu phụ” nói đến nhân vật người đàn bà bán đậu phụ trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn.



Thẩm Thanh Huyền bực mình hắn: “Bệ hạ không quản được miệng mình đúng không?”



Cố Kiến Thâm nói: “Về sau đều giao cho ngươi quản lý.”



Lắm mồm! Lắm mồm chết ngươi luôn đi! Thẩm Thanh Huyền không thèm để ý tới hắn.



Thẩm Thanh Huyền cày ruộng xong liền bắt đầu dằn vặt Cố Kiến Thâm: “Nhanh đi dệt vải!”



Cố Kiến Thâm dung túng nói: “Được.”



Thẩm Thanh Huyền cùng hắn vào nhà, Cố Kiến Thâm đã sớm chuẩn bị thỏa đáng —— tâm cơ tên này cũng sâu lắm, không biết lấy đâu ra ít kim tuyến quấn trên khung cửi, tức thời mê hoặc ánh mắt Thẩm Thanh Huyền.



Cố Kiến Thâm nói: “Có lòng cho ngươi dệt vải, vậy mà ngươi không chịu.”



Thẩm Thanh Huyền: “…” Y nào có biết kim tuyến này lại lóng lánh cỡ đó!



Cố Kiến Thâm ngồi trước khung cửi, ngón tay gảy tới gảy lui, trông cũng ra dáng lắm.



Thẩm Thanh Huyền cười hắn: “Bệ hạ rất thích hợp với cái nghề của nữ nhân này.”



Cố Kiến Thâm nghịch kim tuyến nói: “Vì ngươi mà làm gì đó đều thích hợp.”



Trêu người không thành còn bị người ghẹo ngược lại, đích thị là bản tôn Tôn chủ đại nhân rồi!



Thẩm Thanh Huyền nói không lại hắn, dứt khoát im lặng, thành thật nhìn hắn dệt vải.



Cố Kiến Thâm cũng rất phối hợp, ra vẻ đứng đắn dệt vải.



Một lúc lâu sau, Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thế nào?”



Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Không được.”



Tuy bọn họ nhập vào xác phàm, nhưng ngọc giản này theo chân linh hồn, cho nên y vẫn có thể nhìn thấy, chỉ có điều không cách nào lấy chúng ra.



Cố Kiến Thâm ngừng lại: “Ta đã nói rồi, nhất định là muốn ta cày ruộng ngươi dệt vải mới được.”



Thẩm Thanh Huyền không tin, y nói: “Chắc là muốn chúng ta làm cùng lúc.”



Cố Kiến Thâm: “Cùng lúc?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Chuyển khung cửi ra ngoài ruộng đi.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền thấy hắn bất động, dứt khoát nói: “Không cần ngươi, ta tự mình làm.”




Nghe nói vị cao tổ(2) Cố Kiến Thâm này xuất thân dân gian, nhưng lại tinh thông chính trị, chỉnh đốn quốc thổ hỗn loạn lúc ấy ngay ngắn rõ ràng, sáng lập thịnh thế vinh hoa có tiếng trong lịch sử.



(2) Cách gọi vua của người đời sau



Cũng có người nói Cố Kiến Thâm thực sự là kẻ thô kệch xuất thân nơi hoang vu khuất nẻo, nhưng lại có Thẩm hoàng hậu nhà cao cửa rộng chân chính phụ tá! Truyền kỳ của vị hoàng đế thiên cổ này sau khi tự đăng cơ mới chính thức mở màn …



Đương nhiên những việc này để nói sau, trước tiên không đề cập tới.



Lại nói sau khi vào hoàng cung, chuyện đầu tiên Cố Kiến Thâm muốn làm nhất chính là đại hôn!



Một đạo thánh chỉ rơi vào Thẩm phủ, Thẩm phủ đồng loạt mặt mày bình tĩnh.



Từ nửa năm trước, sau khi biết được Cố Kiến Thâm khởi binh tạo phản, họ lập tức kinh hãi không dứt, thậm chí tới tận hôm nay không còn biết kinh hãi là thứ gì.



Lúc đó Thẩm Thanh Huyền trở lại kinh thành hỗn loạn, khi tìm tới họ, người một nhà kích động khóc thành bầy, ai cũng cho rằng sẽ không còn được gặp lại con gái (muội muội) bảo bối, nào có ngờ vừa nghĩ thế mà đã gặp rồi! Sao không khỏi cao hứng?



Thẩm Thanh Huyền mở miệng liền bảo: “Hoàng đế ngu muội như thế, phụ thân huynh trưởng hà tất chấp mê làm gì? Lão đã bất nhân, chúng ta cần gì phải ngu trung!”



Thẩm Quốc Công cùng Thẩm thế tử nghe xong đều chấn động điếc cả tai.



Vẫn là Thẩm lão nhị tàn nhẫn: “Ta quả nhiên không nhìn lầm Cố Kiến Thâm, nếu hắn quyết đoán như thế, Thẩm Khuynh Tố ta nhất định dốc hết toàn lực, trợ giúp hắn dựng nên nghiệp lớn!”



Nửa năm nay nam nhân Thẩm gia đóng góp không ít, Cố Kiến Thâm có thể thuận lợi leo lên đại vị, không thể không kể công tới “nhạc phụ” và “anh vợ”.



Đế vương đại hôn, đương nhiên cả nước cùng chúc mừng.



Thẩm Thanh Huyền về phủ Quốc Công chờ gả, Lý thị mặc áo cưới cho con gái, nhất thời bùi ngùi mãi không thôi: “Nào ngờ lại có ngày hôm nay.”



Thẩm Thanh Huyền hỏi bà: “Mẫu thân không vui sao?”



Lý thị cười nói: “Vui chứ con.”



Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Nhưng trong mắt mẫu thân đều là vẻ ưu lo.”



Lý thị thở dài, thấp giọng nói: “Ta tin … Bệ hạ sẽ đối xử tử tế với con.” Bây giờ bà đã không thể gọi tục danh của Cố Kiến Thâm nữa.



Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn về phía bà: “Người đừng lo, hắn nhất định sẽ không phụ ta.”



“Ta biết chứ …” Lý thị nắm tay y nói, “Bệ hạ chỉ hướng về con mà yêu say đắm, thế nhưng phu thê hoàng gia không thể so với dân thường, con …”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Nương đang lo Cố Kiến Thâm sẽ nạp thiếp sao?”



Lý thị cả kinh, vội vàng nói: “Sao có thể gọi thẳng tục danh Bệ hạ!”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không sao đâu, hắn không thèm để ý.”



Sao Lý thị có thể yên tâm cho được? Có lẽ làm cha mẹ đều như thế, con gái không được gả vào chỗ tốt, bà sẽ lo lắng bất an, sợ nàng khổ cực; mà con gái gả cho người tốt, bà lại lo trong phú quý sinh mánh khóe, cuộc sống không hạnh phúc.



Tóm lại …



Người làm mẹ, luôn không yên lòng cho con mình.



Thẩm Thanh Huyền cũng không biết an ủi bà thế nào, đành nói: “Nương yên tâm, hắn sẽ không nạp thiếp.”



Lý thị nghe thế vừa mừng vừa lo, tất nhiên mừng là vì Cố Kiến Thâm tình sâu nghĩa nặng với con gái, mà lo vì giờ khắc này bọn họ nồng tình mật ý, đương nhiên ngàn tốt vạn tốt, nhưng qua thời gian dài, rơi vào vạn hoa, Bệ hạ có còn kìm giữ được hay chăng?



Huống chi … Quốc Công gia không nạp thiếp, bà đã đeo trên lưng vô số bêu danh; nếu hiện tại hậu cung đương kim thánh thượng chỉ có một người, chuyện này …



Lý thị không muốn làm con gái lo lắng, vì vậy nói rằng: “Được, mọi thứ đều tốt, lòng con luôn nhớ về hắn, hắn thành tâm nghĩ tới con, thế là được rồi.”



Người sống một đời, có thể giành được trái tim một người, đã là chuyện may mắn, cần gì phải tham quá nhiều.



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Nương phải thường đến thăm ta đó.”



Lý thị rốt cục nở nụ cười: “Sắp gả làm vợ rồi, vậy mà còn mang tâm tư con gái nhỏ.”



Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, y thật lòng hy vọng Lý thị có thể thường xuyên tới thăm y, người mẫu thân này cho y cảm nhận được thế nào là dịu dàng.



Lễ của đế hậu đương nhiên phải long trọng và rườm rà, trong lịch sử, hoàng hậu thân thể gầy yếu, sau khi làm lễ phải tu dưỡng mấy ngày mới có thể khôi phục nguyên khí.



Nhưng Thẩm Thanh Huyền lại không như thế, y cảm thấy rất mới mẻ, cả ngày đều vui mừng hết sức.



Hôn sự ở nhân gian thú vị quá chừng, đâu đâu cũng có đỏ thẫm vàng rực, đúng là cảnh đẹp ý vui.



Cố Kiến Thâm biết rõ sở thích của y nên dụng tâm trang trí hơn, vốn là cung điện huy hoàng giờ lại càng ánh vàng rực rỡ, sặc mùi nhà giàu mới nổi.



Đám học giả đời sau vì phẩm vị vàng rực dung tục này mà càng nhận định xuất thân bần cùng, chưa từng va chạm xã hội của Hoa cao tổ!



Tuyệt đối không có ai cho rằng hắn bố trí như vậy để dỗ hoàng hậu vui, dù sao thưởng thức của Thẩm hoàng hậu cũng cao quý lắm, là tài nữ đệ nhất lưu danh thiên cổ cơ mà!



Trong phòng tân hôn, Cố Kiến Thâm rốt cục được thỏa nguyện, đẩy khăn voan đỏ của tân nương ra.



_____



Tác giả có lời muốn nói: Không! Phẩm vị cao quý của Thẩm hoàng hậu các ngươi mới thực sự dung tục! 【mặt cờ hó】