Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 40 : Đế hậu tình thâm

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Trâm cài khuyên ngọc, châu phượng ngậm mây.



Dưới hoa sức lung linh, là sắc sương mỏng thanh lãnh mang nét kiêu ngạo.



Cố Kiến Thâm trực tiếp nhìn ngắm đến sững sờ, xem khắp thiên hạ, cũng không sao tìm được bất kỳ bút mực nào có thể miêu tả được một phần ngàn vạn vẻ đẹp của y.



Mày thẳng mắt tuấn, da sương nõn nà, một vệt đỏ trên cánh môi tựa như mai vàng nở rộ trong tuyết, quả nhiên thanh khiết kiêu ngạo trêu người.



Cố Kiến Thâm không hề nghĩ ngợi liền hôn y.



Sau đó … bị tàn nhẫn đẩy ra!



Dường như bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, đầy lòng Cố Kiến Thâm đều là không cam tâm.



Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Rượu giao bôi.”



Cố Kiến Thâm: “…”



Thẩm Thanh Huyền giục: “Nhanh coi.”



Cố Kiến Thâm mất sức rất lớn mới ổn định lại tâm tình.



Không ổn định cũng không được, vợ yêu quá mạnh, nếu đánh nhau thật sẽ phá hủy hoàng cung.



Hít sâu một hơi, Cố Kiến Thâm u oán nói: “Đêm tân hôn, không thể tốt với ta chút sao?”



Thẩm Thanh Huyền thật sự mềm giọng: “Uống rượu giao bôi đi rồi hôn.”



Mắt Cố Kiến Thâm sáng lên: “Thật ư?”



Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói: “Ừ.”



Cố Kiến Thâm lập tức rót rượu, đưa vào tay y.



Nghi lễ thành thân ở nhân gian rất nhiều, Thẩm Thanh Huyền vì nhiệm vụ mà nghiên cứu rất kỹ, cho nên biết bước này chắc chắn không thể thiếu.



Uống rượu giao bôi xong, Cố Kiến Thâm nhìn y say đắm.



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Bệ hạ cần gì phải vậy?”



Cố Kiến Thâm không lên tiếng.



Thẩm Thanh Huyền đứng dậy, tháo trang sức trên đầu, làm tóc dài xõa tung, y dựa gần vào Cố Kiến Thâm, ngửa đầu nhìn hắn: “Hôn cũng được, chạm cũng được, nhưng Bệ hạ lại không thể làm tới bước cuối.”



Cố Kiến Thâm: “!” Thế nào gọi là lấy đá đập chân mình? Người đó chính là Đế tôn Tâm Vực vào lúc này đây.



Thẩm Thanh Huyền chủ động kiễng chân hôn lên môi hắn.



Cố Kiến Thâm giật mình, ngay sau đó hôn trả lại y cho hả giận, vừa kịch liệt lại còn bức thiết, dường như muốn hủy xương y cho vào bụng.



Thẩm Thanh Huyền vô cùng phối hợp với hắn, thậm chí còn dụ dỗ hắn như có như không.
Nếu còn kẻ la hét bất mãn, Cố Kiến Thâm lập tức tìm việc cho hắn. Người mà, bận rộn thì không còn xen vào việc nhà người khác, đám đại thần này quá nhàn rỗi, nếu đã rảnh thì đi tạo phúc cho bách tính đi.



Qua lại mấy bận, suốt gần mười năm, rốt cục không còn ai náo loạn nữa.



Tình cảm đế hậu quá sâu nặng, đao thương không xen được, ngoài sáng trong tối, nhưng không cách nào khiến hai người xa cách!



Hai người ân ái như thế, sao không sinh được con?



Thực sự quá đáng tiếc!



Thời điểm Cố Kiến Thâm tại vị năm thứ ba mươi, nhiệm vụ của họ rốt cục hoàn thành.



Thế nhưng phương thức hoàn thành làm Thẩm Thanh Huyền khá kinh ngạc.



Thẩm Quốc Công đã già, từ mấy năm trước thân thể đã không ổn, Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn dùng thuốc cứu chữa ông, nhưng hôm nay đã chống đỡ hết nổi.



Thân thể phàm thai, hơn bảy mươi đã thuộc loại cao tuổi.



Thẩm Quốc Công thời trẻ chinh chiến bên ngoài, bệnh cũ ứ đọng bạo phát khi tuổi già, Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ có thể giúp ông giảm bớt đau đớn, lại không thể làm thêm được gì.



Khi bệnh tình lão Quốc Công nguy kịch, Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền suốt đêm xuất cung, tới phủ Quốc Công.



Đã từng tráng niên, hiện giờ tuổi già, sinh mệnh người phàm ngắn ngủi, thực sự khiến người thổn thức.



Thẩm Thanh Huyền ngồi bên mép giường, lão Quốc Công nhìn con gái, trong mắt vẩn đục không có chút sợ hãi với tử vong, trái lại tràn đầy vui mừng hạnh phúc: “Thanh Nhi ngoan, bé ngoan bảo bối của phụ thân.”



Thẩm Thanh Huyền nghe giọng ông, chóp mũi bỗng dưng sao mà chua xót.



Lão Quốc Công quay đầu, nhìn về phía Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ …”



Cố Kiến Thâm tiến lên, ánh mắt lão Quốc Công nhìn về phía hắn vô cùng hiền lành: “Có thể được Bệ hạ sủng ái, đời này Thanh Nhi thực sự hạnh phúc.”



Cố Kiến Thâm nói: “Đều là việc trẫm nên làm, quốc trượng giao phó Thanh Nhi cho ta, ta sẽ bảo vệ y cả đời hạnh phúc.”



“Giao phó cho ngươi … Đúng rồi …”



Lão Quốc Công đặt tay Thẩm Thanh Huyền vào trong tay Cố Kiến Thâm, nói ra câu cuối cùng của đời này: “Bệ hạ, lão thần … lão thần giao trân bảo của đời này cho ngươi!”



Nói xong lời này, Thẩm Quốc Công đi.



Thẩm Thanh Huyền ngơ ngác, mãi tới khi xung quanh vang lên tiếng khóc thổn thức, y mới phục hồi tinh thần, mà lúc này hai gò má y man mát, ướt đẫm nước mắt lạnh lẽo.



Cố Kiến Thâm ôm y vào trong ngực, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, đời này ông rất hạnh phúc.”



Cùng lúc đó.



“Cho Thẩm Thanh Huyền một gia đình” trên ngọc giản đỏ biến thành xám nhạt.



Ngay sau đó, “không được nổi sát ý với Cố Kiến Thâm” trên ngọc giản trắng, cùng với “tiêu trừ sát ý Thẩm Thanh Huyền đối với ngươi” trên ngọc giản đỏ đều biến thành xám nhạt.