Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 41 : Hái sao trời

Ngày đăng: 12:46 19/04/20


Lão Quốc Công đi rồi, Thẩm Thanh Huyền lo lắng nhất là mẫu thân Lý thị.



Lý thị trẻ hơn lão Quốc Công gần mười tuổi, hơn nữa vẫn luôn quen sống trong nhung lụa, sức khỏe rất tốt. Khi Thẩm Quốc Công bệnh nặng, bà vẫn không mượn tay người khác mà tự mình cẩn thận hầu hạ.



Thẩm Thanh Huyền nhiều lần khuyên bà đừng làm mệt bản thân, nhưng Lý thị lại cười nói: “Sao ta có thể mệt? Ở bên cạnh ông ấy, ta chỉ có an tâm.”



Thẩm Thanh Huyền khó mà hiểu được câu này, nhưng y vẫn tôn trọng Lý thị.



Bây giờ lão Quốc Công đi, người cả nhà đều khóc rối tinh rối mù, chỉ có Lý thị yên tĩnh ngồi ở đó, nhìn trượng phu không còn sự sống, hai mắt dịu dàng, thần thái yên tĩnh.



Thẩm Thanh Huyền muốn an ủi bà, nhưng há mồm, lại phát hiện không thể nói được gì.



Luôn có những cảm xúc mà ngôn từ không cách nào giải bày, mà dường như Lý thị cũng không cần an ủi.



Quy mô tang lễ lão Quốc Công rất lớn, chưa kể tới Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền ân ái cỡ nào, chỉ cần nhìn thành tựu của Thẩm Khuynh Lỗi và Thẩm Khuynh Tố cũng làm cho vô số người khâm phục lão Quốc Công không thôi.



Thẩm Quốc Công một đời liêm khiết, giúp đỡ chính nghĩa, sinh con trai con gái, trưởng tử đứng hàng Binh bộ Thượng thư, con thứ chưởng Hình bộ, con gái hiện giờ trở thành Thẩm hoàng hậu, cùng thánh thượng phu thê tình thâm.



Một Thẩm gia như thế, thật sự vinh quang rực rỡ chiếu cả nhà!



Lão Quốc Công sống thọ chết tại nhà, mặc dù khiến người đau buồn, nhưng cũng không cần quá khó chịu.



Đời này mặt mày rạng rỡ, lão Quốc Công qua đời trước mặt con trai con gái, đã là phúc lớn.



Dùng tôn sư hoàng thất, Thẩm Thanh Huyền không cần phục hiếu(1) theo quy củ, nhưng Thẩm Thanh Huyền vẫn vì lão Quốc Công mà niệm chú Vãn Sinh(2).



(1) Để tang



(2) Chú Vãn Sinh là mật ngôn được trì niệm trong các lễ Tịnh Độ, cầu siêu.



Chú Vãn Sinh của người phàm thật ra đều để trấn an người hiện thế, không ảnh hưởng linh hồn tiến vào luân hồi.



Nhưng thành tâm chúc phúc của Thẩm Thanh Huyền lại có thêm phúc báo sâu đậm.



Nguyện lão Quốc Công trên đường luân hồi bớt đi nhấp nhô và đau khổ.



Tang lễ kết thúc, Thẩm Thanh Huyền mong được đón Lý thị hồi cung tĩnh dưỡng.



Mà Lý thị dường như cũng đang đợi y.



“Thanh Nhi …” Lý thị gọi y như mọi ngày, như mỗi một lần trong ba mươi năm qua, mang theo thương yêu cùng quan tâm sâu sắc.



Thẩm Thanh Huyền ngồi bên cạnh bà, bàn tay già nua của Lý thị đặt trên mu bàn tay y.



Thẩm Thanh Huyền mơ hồ nhận ra, nhưng vẫn không sao kìm nén được chua xót trong lồng ngực.



“Nương …” Y nhẹ giọng gọi bà.



Lý thị nở nụ cười nói: “Nương vẫn luôn bận tâm con, lo con chịu không nổi độc sủng của thánh thượng, lo con không có con cái bị người lên án, cũng lo con tuổi già không ai chăm sóc …”



Thẩm Thanh Huyền thấp giọng nói: “Không sao cả, những việc này không quan trọng.”



“Đúng vậy, không quan trọng lắm.” Lý thị nói, “Có Bệ hạ nhất vãng tình thâm(3) với con, những thứ này không còn quan trọng nữa.”



(3) Chỉ hướng về một người mà yêu say đắm



Trải qua hơn ba mươi năm, mọi lo lắng đều bị thời gian lật đổ từng cái một.



Cố Kiến Thâm thực hiện hứa hẹn của mình, ba mươi năm này đều không nạp phi, hoặc nên nói hắn chưa từng để mắt tới những cô gái khác.



Thẩm Thanh Huyền được sủng ái ra sao, Lý thị đều thấy tận mắt, bà vỗ vỗ tay Thẩm Thanh Huyền bảo: “Con ngoan, Bệ hạ thật sự rất yêu con.”



Thẩm Thanh Huyền không nói gì.



Lý thị lại nói: “Một nam nhân, trong mắt chỉ có con, trong lòng chỉ có con, thích tất cả những gì con thích, thích luôn cả mọi điều con muốn, cũng nguyện lòng vì hạnh phúc của con mà gắng sức kinh doanh … Hắn thật sự rất yêu con.”



Những câu này chạm tới đáy lòng Thẩm Thanh Huyền, nhưng có một số việc y không tiện mở miệng.



Lý thị nói tiếp: “Hai mẹ con chúng ta đều rất hạnh phúc, nhân sinh một đời, có được một người như thế, còn cầu mong gì hơn?”



Nghĩ đến lão Quốc Công, Thẩm Thanh Huyền thấy trong lòng ấm áp hơn: “Phụ thân cũng yêu mẫu thân chân thành.”



Lý thị rũ mắt, khóe miệng cong lên, mặc dù da thịt đã nhăn nheo, nhưng nụ cười này lại mang màu sắc long lanh khi còn trẻ, bà nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, ta cũng yêu ông ấy hết lòng.”



Nhìn đời này của Lý thị cùng Thẩm Quốc Công, Thẩm Thanh Huyền dường như chạm được vào chút ái tình.



Bọn họ hiểu nhau, bên nhau, và yêu nhau …



Thẩm Quốc Công xuất thân quân nhân, tính tình cứng cỏi sẽ vì thê tử mà thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ.



Lý thị xuất thân tiểu thư khuê các, dịu dàng xinh đẹp sẽ vì trượng phu mà trở nên kiên cường bất khuất.



Họ đến với nhau, hai người khác biệt hoàn toàn dần dần hòa thành một, thuộc về lẫn nhau.



Lý thị nói chuyện với Thẩm Thanh Huyền rất lâu, đều là những việc vụn vặt của bà và Thẩm Quốc Công: kết hôn, sinh con, nuôi dưỡng …



Từng li từng tí, nhìn như lộn xộn, nhưng lại viết ra một cuộc đời tươi đẹp.




Cố Kiến Thâm đặt một nụ hôn lên trán y: “Vừa thấy ngươi, đầu đã cảm thấy choáng váng say ngất, qua nhiều năm như thế, ngươi nói ta có quen không?”



Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Lắm lời.”



Cố Kiến Thâm bị giọng nói mềm mại của y trêu cho lòng ngứa ngáy, lập tức cúi đầu hôn y.



Thẩm Thanh Huyền dường như cũng quen rồi, quen với nụ hôn của hắn.



Chuyện này …



Không thể nói rõ là tốt hay xấu.



Hai người nghỉ ngơi mấy ngày, Thẩm Thanh Huyền vẫn băn khoăn nhiệm vụ hái sao trời, y hỏi hắn: “Cái này rốt cuộc muốn hoàn thành thế nào?”



Cố Kiến Thâm nhìn y chằm chằm hỏi: “Ngươi tin ta không?”



Thẩm Thanh Huyền nói: “Tin chứ.”



Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Vậy thì giao cho ta.”



Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Không cần ta làm gì sao?”



Cố Kiến Thâm nghĩ một hồi rồi bảo: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, thả lỏng hoàn toàn, đi theo lòng mình.”



Lời này quá mơ hồ, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Chỉ vậy là được rồi sao?”



Cố Kiến Thâm nói: “Đúng, những việc khác cứ giao hết cho ta.”



Không phải Thẩm Thanh Huyền hoài nghi hắn sẽ hãm hại y, chẳng qua đối với chuyện mình không biết sẽ luôn có chút bất an căng thẳng.



Y hỏi Cố Kiến Thâm: “Có nắm chắc không?”



Cố Kiến Thâm đáp: “Bảy, tám phần mười.”



Cao vậy sao! Thẩm Thanh Huyền nhất thời hài lòng: “Được, vậy thì giao cho ngươi!”



Cứ thế họ cùng tán gẫu dưới ánh trăng, không hề có xíu ý định hái sao trời.



Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, ung dung cùng đi dạo với Cố Kiến Thâm, tùy ý nói chút chuyện lý thú, ngược lại cảm thấy thả lỏng thích ý.



Đột nhiên …



Thẩm Thanh Huyền hụt chân, cảm giác mất trọng lực đánh úp vào mặt!



Y cả kinh trong lòng, nóng lòng muốn bắt lấy gì đó, nhưng chung quanh trống rỗng không với tay được gì, không có gì để nắm chặt, cảm giác bất lực như thủy triều tràn vào miệng mũi, vừa quen biết lại quá đỗi xa xôi chen chúc trong lòng, ký ức phủ bụi từ lâu hóa ra lại rõ ràng như thế.



Giếng sâu đen kịt, mùi hôi thối mục nát, hơi thở ẩm ướt như vô số rắn độc phun lưỡi đầy nguy cơ.



Lòng Thẩm Thanh Huyền là một mảnh lạnh lẽo, phảng phất như trở về tuổi ấu thơ xa xăm kia, quay lại những ngày đêm bị giam trong giếng sâu.



Cô độc, vắng lặng, yên tĩnh cùng đen kịt như chết chóc.



Ngay sau đó, y ngã vào một cái ôm mềm mại.



Đầu óc Thẩm Thanh Huyền trống rỗng, thật lâu mà vẫn không sao bình tĩnh nổi.



Mãi đến khi một giọng nói trầm ấm vang lên: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”



Đây là âm thanh chưa từng tồn tại trong ký ức, đây là giọng nói xa lạ nhưng cũng rất đỗi thân thuộc, đây là … Cố Kiến Thâm.



Đột nhiên, một luồng sáng ấm áp xuất hiện, ánh nến lay động soi rọi bóng tối, mang đến nóng rực và sáng ngời.



Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, ánh nhìn rơi vào trong mắt Cố Kiến Thâm.



Trong con ngươi đen nhánh chập chờn lấp lánh ánh sao, ở trong nơi cực sâu cực lạnh cực đen này, dường như nở rộ một vì sao chói mắt trong trời đêm.



Tim Thẩm Thanh Huyền mãnh liệt run lên.



Sau một khắc, Cố Kiến Thâm đã mang y rời khỏi giếng cạn ẩm ướt.



Dưới ánh trăng sáng tỏ, vẫn là hậu hoa viên ấm áp như xuân, nhưng Thẩm Thanh Huyền cả buổi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.



Cố Kiến Thâm đau lòng chịu không thấu, hắn ôm chặt y nói: “Tốt rồi tốt rồi, không sao rồi, nếu khó chịu em cứ đánh ta đi, là ta không tốt, làm em phải sợ.”



Thẩm Thanh Huyền không động đậy, chỉ tùy ý để hắn ôm như thế.



Qua thật lâu, y rốt cục mở miệng: “Thì ra là thế phải không?”



Cái gọi là hái sao trời, đương nhiên không phải hái sao chân chính … Mà thứ y cần chẳng qua chỉ là sự cứu rỗi mà thôi.



Khi còn bé, một khắc ngã vào giếng sâu kia, khoảnh khắc ấy y rất mong có người sẽ kéo y thoát ra từ trong vũng bùn.



Không có mấy ngày đêm sau đó, không có chờ đợi bất lực cô đơn lạnh lùng, không có ẩm ướt cùng âm lãnh khiến người nghẹt thở kia.



Y chẳng qua chỉ muốn trong bóng đêm đen kịt một màu, có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như ngôi sao này.